Chương 9: Ta không phải thèm thân thể của ngươi

Không lâu sau Tống Nham liền đến, xách theo cái túi trong tay, bên trong có y phục cho Giang Liễm, ước chừng có cả áo và quần, còn có thêm một ống thuốc mỡ.

“Kỷ tổng, ta đã đem đồ ngài yêu câu tới”

Vào văn phòng, Tống Nham liền đem cái túi cho Kỷ Miên Trúc, Kỷ Miên Trúc một bên tiếp nhận một bên đưa mắt ra hiệu cho hắn nói nhỏ một chút. Tống Nham vi lăng, dư quang thoáng nhìn người đang ngủ trên sô pha, thoáng chốc liền hiểu rõ.

Hắn ngoan ngoãn mà không hề mở miệng, xoay người lui ra ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa,

Kỷ Miên Trúc lay cái túi trong ray, từ đáy túi móc ra một ống thuốc mỡ. Hắn lại nhìn người đang ngủ ngon lành trên sô pha, lại nhìn đồ vật trong tay mình, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu vết thương không kịp thời thoa thuốc, vạn nhất chuyển biến xấu thì rất nguy hiểm. Nhưng Giang Liễm còn chưa có tỉnh, chính mình kêu người ta đi ngủ, lúc này mới nằm được không bao lâu, bây giờ hắn lại đánh thức, Giang Liễm sẽ không giận hắn đi?

Kỷ Miên Trúc nhấp nhấp môi, trên mặt hiện ra vài phần rối rắm, cân nhắc nên làm thế nào mới tốt. Ở thời điểm hắn chuẩn bị giúp người ta thoa thuốc, người trên sô pha giật giật, nặng nề mà mở mắt, bên trong còn rất thanh tỉnh, không chút nào giống người vừa mới ngủ say.

Kỷ Miên Trúc thấy thế liền âm thầm thở ra.

Chính mình tỉnh liền tốt, đỡ phải đem người kêu dậy.

“Tống bí thư đã đem đồ vật qua đây, hiện tại ta giúp ngươi thoa thuốc?”

Kỷ Miên Trúc xách theo thuốc mỡ, quơ quơ cho Giang Liễm nhìn một chút.

Giang Liễm gật gật đầu, từ trên sô pha đứng dậy.

Kỷ Miên Trúc thuận thế ngồi ở một bên, động tác thập phần tự nhiên mà xốc lên quần áo của Giang Liễm, xem kỹ vết thương. Qua nửa giờ, màu đỏ trên vết thương không có xu hướng giảm bớt, có thể thấy bị bỏng rất nghiêm trọng. Cũng không biết là người nào có thể xuống tay ác đến như vậy. Kỷ Miên Trúc nhíu mày lại, vặn nắp thuốc, bôi lên đầu ngón tay, thoa vào ngực của Giang Liễm.

Tựa hồ sợ Giang Liễm bị đau, Kỷ Miên Trúc xoa đến thập phần nhẹ, đem thuốc mỡ thoa đều đều.

Thoa đến một nửa, Kỷ Miên Trúc nhìn động tác tay của chính mình, bỗng nhiên ý thức ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Giang Liễm bị thương ở trước ngực chứ không phải là sau lưng, tay hắn cũng rất tốt, hoạt động tự nhiên.

Vậy rốt cuộc mình đây đang làm cái gì?

Làm gì mà tích cực thoa thuốc cho người ta vậy?

Ý đồ bất chính???

Trong lúc nhất thời, Kỷ Miên Trúc tựa hồ cảm nhận một ánh nhìn chăm chú trên đỉnh đầu, da đầu tức khắc một trận tê dại. Nhưng làm cũng làm rồi, nửa đường từ bỏ cũng chẳng phải càng giống như có mưu đồ hay sao? Nghĩ đến đây, Kỷ Miên Trúc cố nén không ngẩng đầu xem Giang Liễm, căng da đầu đem thuốc thoa cho xong.

Phảng phất như giải thích trong sạch cho chính mình, toàn bộ hành trình Kỷ Miên Trúc đều nhìn vào ngón tay của mình, không nhìn loạn, quy quy củ củ như một cô vợ nhỏ.

Trong khoảnh khắc đóng lại nắp thuốc kia, Kỷ Miên Trúc có cảm giác như được trút đi gánh nặng, chủ động cùng Giang Liễm kéo ra khoảng cách, đem quần áo sạch sẽ mà Tống Nham mang lại đưa cho Giang Liễm.

“Thay đi, còn thuốc mỡ này thoa một ngày ba lần, đừng quên.”

Nói xong tự giác chạy tới một bên.

Giang Liễm cúi đầu nhìn làn da đã được thoa một lớp thuốc mát lạnh, nháy mắt hiện lên một tia không rõ, hắn cởi đi áo khoác của Kỷ Miên Trúc, thay bộ quần áo mà Tống Nham mang tới.

Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, Kỷ Miên Trúc mới xoay người, nhìn đồng hồ, đối với người ăn mặc chỉnh tề, cơ hồ không chút nào nhìn ra thương thế mà nói:” Thời gian nghỉ trưa còn chưa hết, ngươi ngủ tiếp hay hiện tại liền trở về?”

“Ta muốn trở về”

Nhìn Kỷ Miên Trúc gật gật đầu, Giang Liễm lại nói một tiếng cảm ơn. Lời nói phảng phất nhẹ tựa cánh hồng nhưng Kỷ Miên Trúc lại nghe được rất là rõ ràng.

Kỷ Miên Trúc tức khắc cảm giác chính mình nỗ lực không có uổng phí, nhịn không được lộ ra một nụ cười vui vẻ, mắt phượng bởi vì động tác này mà hơi nhọn một chút. Hắn ho nhẹ một tiếp xua tay làm bộ như không chút nào để ý.

“Điều ta nên làm”

Giang Liễm thoáng nhìn qua Kỷ Miên Trúc, sau đó liền rời đi.

Cả ngày sau liền không phát sinh qua sự tình gì ngoài ý muốn, Kỷ Miên Trúc cũng bớt thời giờ đem những tư liệu còn lại xem xong, đối với tình hình công ty càng nắm chắc, đối đáp trôi chảy, không chút nào nhìn ra hắn là người xuyên tới. Đến nỗi Giang Liễm cũng an an tĩnh tĩnh ở bên hắn mà học tập, nghe lời đến vô cùng. Nguyên bản Kỷ Miên Trúc còn lo hắn sẽ lại bị khi dễ, cố ý tìm thời gian trộm nhìn một chút, thấy đối phương không có chuyện gì mới an tâm trở về.

Hai người, một người trong văn phòng một người làm việc, ăn ý với nhau, cách nhau một hành lang thật dài, thẳng đến buổi tốt mới gặp lại.

Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm một trước một sau đi ra Kỷ thị, ven đường có không ít nhân viên trẻ tuổi tam tầm, nhìn thấy hắn đều sôi nổi chào hỏi, trong thời gian ngắn bên người đều tràn ngập “Hẹn gặp lại Kỷ tổng” âm thanh, giống như chim tước, ríu rít không ngừng, không pha lẫn mưu mô, đơn thuần chỉ là thuận miệng chào hỏi, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Tâm tình của Kỷ Miên Trúc cũng bị kéo cho cao lên, mắt phượng cong cong cười nhạt mà đáp lại. Bản thân hắn lớn lên cực kỳ đẹp, hơn nữa còn rút đi loại khí chất âm u người sống chớ gần của nguyên chủ, chỉ còn một thân thanh quý bước ra từ gia tộc lớn, tùy tiện làm mấy động tác đều là cảnh đẹp ý vui, làm người khác tự động nảy sinh ra hảo cảm.

Quả nhiên những nữ nhân viên trẻ tuổi đều không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.

Giang Liễm đi ở bên người Kỷ Miên Trúc thấy thế liền nhăn mày, càng thêm trầm mặt, khí tràng cũng thoáng áp lực một ít.

Kỷ Miên Trúc không hề phát hiện, liền cười suốt một đường, Giang Liễm bên cạnh hắn càng trầm mặc đi theo. Thẳng đến khi hai người song sinh vào xe, Kỷ Miên Trúc mới nghiêng mắt nhìn về phía Giang Liễm, quan tâm hỏi một câu:

“ Thương thế đã ổn hay chưa?”

Khí tràng ủ dột quanh thân Giang Liễm vô hình mà bay đi mất, đối diện với ánh mắt quan tâm của Kỷ Miên Trúc:

“Thuốc rất có tác dụng, ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Kỷ Miên Trúc gật đầu, rất vui mừng, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Kỷ Miên Trúc không nói lời nào, Giang Liễm cũng không có lời nào để nói, vì thế hắn lặng yên nhìn khuôn mặt của Kỷ Miên Trúc cho đến khi xe ngừng ở tước biệt thự của Kỷ gia.

Kỷ Miên Trúc đã một ngày không chợp mắt nên vào xe liền mệt mỏi mà nhắm mắt, thiếu chút nữa ngủ say. Nằm đến mơ mơ màng màng hắn cảm thấy có người đang nhìn mình, cảm giác như có một đôi mắt đen kịt ẩn hiện trong sương mù. Trạng thái này lúc ẩn lúc hiện, thực sự rất mông lung, hơn nữa cơn buồn ngủ đã xâm nhập tới não, làm cho hắn có cảm giác muốn chạy trốn đôi mắt đó ngay lập tức.

Xe dừng cũng là thời điểm Kỷ Miên Trúc tỉnh lại, duỗi mình nhìn nhìn bốn phía.

Tài xế êm đẹp mà lái xe, Giang Liễm cũng đang nghiêng đầu nhìn cửa sổ, quả nhiên là mộng.

Kỷ Miên Trúc đem chuyện này vứt sau đầu, quay đầu vào cửa.

Người hầu thấy Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm đi vào đều sôi nổi mà chào hỏi, Kỷ Miên Trúc ôn hòa gật đầu, động tác này làm cho người hậu kinh ngạc trong nháy mắt, cũng đều quên luôn việc mình đang làm. Chi tiết nhỏ này bị Giang Liễm nhạy bén phát hiện, nhưng thực mau liền thu liễm cảm xúc.

Kỷ Miên Trúc cởi bỏ tây trang, ngồi ở sô pha, tùy ý mà mở ra TV.

Hắn nguyên bản là muốn tìm xem có phim gì hay hay không, nhưng tin tức kinh tế được phát trên màn hình lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Trong màn hình đang có một người đàn ông trung niên đang tiếp nhận phỏng vấn, bên cạnh là một hàng chữ nhỏ viết — Phó tổng của công ty khoa học kỹ thuật Tôi Tinh - Lý Trường Sóc.

TV vẫn còn đang lải nhải tin tức Tôi Tinh sắp tiến quân vào trong nước, phóng viên còn đang không ngừng giao lưu với người đàn ông, ông ta cũng kiên nhẫn giải thích, ăn nói thâp phần lưu loát, khí chất của người cầm quyền không cấm được lộ ra.

Kỷ Miên Trúc gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong đầu bắt đầu tính toán một phen.

Cuối cùng hắn cũng đã biết cảm giác quen thuộc khi nhìn vào tin tức trên tờ báo lúc sáng là ở đâu ra.

Xuyên qua chỉ mới hai ngày, bánh răng cốt truyện cũng bất tri bất giác mà cán tới hắn!

Công ty Tôi Tinh này trong nguyên tác xuất diễn không hề nhẹ, đóng vai trò thúc đẩy cốt truyện tiến hành. Tôi tinh nguyên là một xí nghiệp kinh doanh phần mềm trò chơi ở nước ngoài, nhưng mà một ngày nào đó, người cầm quyền Tôi Tinh chưa bao giờ lộ mặt đột nhiên nổi lên tâm tư tiến quân vào thị trường trong nước. Tâm niệm vừa động, làm cho nền kinh tế trong nước nhấc lên sóng to gió lớn. Tôi Tinh muốn tiến quân vào trong nước thì tất nhiên phải lựa chọn đối tượng để hợp tác, hai bên cùng có lợi. Điều này đối với bất kể xí nghiệp nào trong nước đều là cơ hội ngàn năm có một, phảng phất như một miếng thịt màu mỡ. Rốt cuộc với kỹ thuật của Tôi Tinh thì đặt ở nơi nào cũng đều là hạng nhất.



Mà trong tương lai Tôi Tinh sẽ cho ra mắt một trò chơi cực kỳ hot, lại chưa bao giờ công khai bên ngoài kỹ thuật độc nhất của mình, hơn nữa Tôi Tinh còn đem trò chơi này chuẩn bị thực tế hóa. Lý Trường Sóc vẫn còn đang tiếp nhận phỏng vấn trong TV với thân phận là giám đốc công ty, người đứng đầu Tôi Tinh chưa bao giờ lộ mặt, những giao tiếp bên ngoài đều do một tay hắn xử lí.

Không lâu sau, Lý Trường Sóc sẽ đại diện cho Tôi Tinh, ở một buổi tiệc rượu được tổ chức trong nước, ý đồ muốn các ông lớn chủ động tiến đến, Tôi Tinh sẽ ở trong đó lựa chọn một đối tượng thích hợp nhất.

Trong nguyên tác vào thời gian này nguyên chủ đang cùng vai chính thụ diễn cốt truyện cẩu huyết tình thâm, căn bản không quan tâm tới chuyện này, hơn nữa hắn tự cho mình là thanh cao, liền bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân làm cho Kỷ thị phá sản, Kỷ gia từ đó xuống dốc không phanh.

Hiện tại cơ hội này liền ở trước mặt Kỷ Miên Trúc, hết thảy đều còn kịp, sao hắn có thể trơ mắt nhìn cơ hội này vụt đi được chứ.

Đáy mắt Kỷ Miên Trúc lóe lên tinh quang, đối mặt với thử thách có tính khiêu chiến bừng bừng hưng phấn.

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Nham, triệu tập các cổ đông cấp cao của Kỷ thị, tính toán mở một cuộc họp, bằng mọi giá phải bắt lấy lần hợp tác này.

Cuộc phỏng vấn ở trên TV vẫn còn chưa hết thúc, Kỷ Miên Trúc còn đang dặn dò trợ lý những việc cần làm, không phát hiện Giang Liễm đã đứng ở bên cạnh mình từ khi nào. Hắn nhìn nam nhân trên màn hình, bước chân hơi dừng một chút, chú ý tới thân ảnh đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt nghiêm túc đang gọi điện thoại, không nhịn được mà nhướng mày.

Kỷ Miên Trúc nói chuyện xong liền đi tới thư phòng, cách giờ cơm chiều còn hơn một tiếng, với chừng này thời gian thì mở một hội nghị trực tuyến vẫn còn dư dả. Kỷ Miên Trúc ngựa quen đường cũ mà mở ra phòng hội nghị.

Tống bí thư đã thông tri cho các cổ động, Kỷ Miên Trúc lên ngụm nước, sau đó chán đến chết mà dùng đầu ngón tay gõ gõ cái bàn, trong đầu suy nghĩ nên nói cái gì trong cuộc họp. Ánh mắt ngẫu nhiên hướng đến những chức năng thú vị trên màn hình, Kỷ Miên Trúc liền bị hấp dẫn, nhịn không được mà nhấp chuột vào.

Nhân viên phần mềm vì kéo gần mối quan hệ với cấp trên đã làm ra một cái công năng có nhân tính hóa, cũng chính là mấy cái sticker. KMT nhấp vào từng cái, trên đầu hắn liền hiện lên nào là thỏ con, mèo con, còn có cún con đang không ngừng đong đưa lỗ tai, đáng yêu cực kỳ. Kỷ Miên Trúc càng chơi càng hăng hái, thừa dịp không có ai, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Không chỉ có mấy sticker đáng yêu mà ở đây còn có mấy hình dán rất bá khốc… Kỷ Miên Trúc tùy tay chọn vào biểu tượng kính râm, trên mặt hắn tức khắc liền có một cái kính đen như mực, không chỉ như vậy, trên cổ hắn còn đeo một sợi xích vàng sáng chói, bên môi còn ngậm điếu thuốc.

Cả người liền giống như một tên du côn xấc láo.

Kỷ Miên Trúc chưa từng thấy mình trong bộ dáng này tức khắc ngẩn người, còn kề sát vào màn hình cẩn thận nhìn nhìn, ngay sau đó liền bị gợi lên hứng thú, đong đưa đầu, thưởng thức loại này hóa trang.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, Kỷ Miên Trúc run lên, vô tình chạm vào màn hình, cửa sổ tức khắc liền biến đâu không thấy. Hắn vội vàng đóng lại máy tính. Giọng của quản gia ở ngoài cửa truyền đến:” Thiếu gia, bác sĩ Mạnh tới, ngài có đi xem một chút không ạ?”

Kỷ Miên Trúc nghe quản gia nói tới bác sĩ Mạnh, trong lòng hắn hiện lên nghi hoặc. Hướng ngoài cửa ứng thanh, tùy tay đem máy tính vứt qua một bên, sau đó đứng dậy rời đi thư phòng, đi xuống phòng khách.

Trên sô pha có một người trẻ tuổi đang ngồi, rũ mắt nhìn chén trà đang bốc khói nghi ngút, trên người mặc áo blouse trắng không chút cẩu thả. Chú ý tới thân ảnh của Kỷ Miên Trúc đã đi tới cầu thang, bác sĩ Mạnh hơi ngẩng mặt, làm ra một cái tươi cười, làm cho người như tắm mình trong gió xuân.

“Mạnh bác sĩ”.

Kỷ Miên Trúc đi đến sopha đơn bên cạnh ngồi xuống, đơn giản chào hỏi.

Hắn một bên bất động thanh sắc đánh giá vị bác sĩ này, một bên ở trong đầu điên cuồng xoát cốt truyện.

“Xin chào Kỷ tổng”. Mạnh phù buông chén trà trong tay, cười tủm tỉm nói:” Ta vừa mới tan tầm, tiện đường qua đây xem một chút. Kỷ tổng gần đây cảm thấy thể nào, có dựa theo liệu trình đã đưa mà trị liệu tâm lý hay không?”

Mấy chứ “trị liệu tâm lý” vừa được nói ra, Kỷ Miên Trúc liền minh bạch thân phận của đối phương, người này là bác sĩ tâm lý của nguyên chủ, được ông nội Kỷ giới thiệu cho nguyên chủ. Trong cốt truyện thì nguyên chủ tâm tình bất định, chỉ có ông Kỷ mới quan tâm lo lắng, liền tìm một bác sĩ tâm lý điều trị cho nguyên chủ, cũng chính là người trên Mạnh Phù trước mắt này đây.

Mạnh Phù tuổi cũng không lớn, ông Kỷ cho rằng hai người tuổi tác xấp xỉ sẽ hợp ý với nhau, nguyên chủ sẽ nghe lời hơn một chút. Nhưng kỳ thật ai nguyên chủ cũng không tin, chỉ vì ngại với ông Kỷ mới miễn cưỡng chấp nhận Mạnh Phù, tiếp đón cho có lệ, đối với trị liệu gì đó cũng khịt mũi coi thường.

Sau khi được làm sáng tỏ, Kỷ Miên Trúc nghĩ rồi lại nghĩ. Đối với vấn đề mà Mạnh Phù hỏi, tuy rằng hắn không biết cụ thể sẽ trị liệu cái gì, nhưng cái này cũng sẽ không làm trở ngại hắn diễn kịch. Kỷ Miên Trúc làm bộ làm tịch mà dựa vào lưng ghế, mắt phượng híp lại, nhìn về phía mạnh phù, điều chỉnh sắc mặt mình.

“Cũng còn tốt, nhưng gần đây công ty có hơi bận, mấy đợt trị liệu mà Mạnh bác sĩ nhắc tới ta cũng chưa có bắt đầu.

Đây cũng là lời nói thật, căn bản lúc ấy nguyên chủ cũng không nghe lời, nói như vậy trong lòng của vị bác sĩ này cũng đã rõ ràng.

Quả nhiên, Mạnh Phù sau khi nghe như vậy hơi nhăn mày, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa, bắt đầu hướng dẫn từng bước.”Như vậy không được, Kỷ tổng vẫn nên chú ý làm cho thỏa đáng. Tâm lý khỏe mạnh đối với sinh hoạt hằng ngày cũng có chỗ tốt, đối với thân thể cũng có nhiều cái lợi, càng đừng nói Kỷ tổng vẫn đang gánh trên vai tập đoàn Kỷ thị, đối với chính mình hẳn nên chú ý một chút…”

Kỷ Miên Trúc nghe hắn nói nửa ngày vẫn chưa nói ra đợt trị liệu kia là cái gì, không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hắn đi theo tiết tấu của Mạnh Phù ân a mà phụ họa, trong lòng lại nhớ tới cuộc họp trong văn phòng, chỉ nghĩ vị bác sĩ này hãy mau ngừng lại, làm hắn nhanh chóng quay về.

Mạnh Phù nghe thấy Kỷ Miên Trúc liên tục đáp ứng nhịn không được mà nhìn thêm hai cái. Phải biết rằng, trước kia chính mình tới cửa, toàn bộ quá trình vị Kỷ tổng này đều lạnh mặt, mình nói mười câu cũng không nhất định được đối phương cho một cái ánh mắt, đâu có phải ngoan ngoãn như bây giờ.

Đều là người trẻ tuổi, lòng dạ Mạnh phù cũng sẽ không hẹp hòi, chỉ cho rằng vị Kỷ tổng này rốt cuộc cũng được khai sáng, sắc mặt càng thêm nhu hòa hơn một chút.

Hắn dăm ba câu đem ý mình nói xong liền cáo từ.

Kỷ Miên Trúc đang thất thần biểu tình chấn động, khách sáo mà giữ khách:” Mạnh bác sĩ đã ăn cơm chưa? Không bằng lưu lại ăn chút cơm chiều hẳn về?. Mạnh Phù cười xua xua tay “Không cần, Kỷ tổng có ý mời khách ta thực rất vui, đợi khi nào trị liệu mang lại hiệu quả, Kỷ tổng lại mời ta ăn cơm cũng không muộn.”

Kỷ Miên Trúc tiễn người ra cửa, sau đó chạy như bay trở về thư phòng.

Trải qua sự giúp đỡ của Tống bí thư, các cổ đông của Kỷ thị cũng đã đến đông đủ, Kỷ Miên Trúc thấy thế liền nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu hội nghị.

Nguyên bản mấy vị cổ đông đang ngồi tán gẫu liền ngồi nghiêm chỉnh lên, an tĩnh mà chờ Kỷ tổng của bọn họ mở miệng nói chuyện. Nhưng vừa lúc màn hình hiện ra thân ảnh của tổng tài bọn họ, mặc kệ lúc này bọn họ đang ở nơi nào, đều không hẹn mà cùng chấn động một phen, hai mắt trợn to, rõ ràng là bộ dáng bị dọa đến.

Kỷ tổng chắc là đang ở nhà, sau lưng là một giá sách được sắp xếp ngay ngắn. Nhưng đây không phải là trọng điểm, làm cho bọn họ khϊếp sợ đó là mặt của Kỷ Miên Trúc xuất hiện trên màn hình.

Ân, vẫn là khuôn mặt thập phần xinh đẹp nhưng luôn âm trầm đó, lại không biết vì sao lại mang một cái kính râm, trên cổ đeo một sợi dây xích to tướng, bên miệng còn ngậm thuốc lá. Theo động tác của Kỷ Miên Trúc, hình dán còn không ngừng điều chỉnh vị trí, thời thời khắc khắc đi theo.

Hơn nữa trên người của Kỷ tổng vẫn mặc nguyên bộ tây trang, mở hai cúc trên cùng, khí tràng cường đại nhưng xen lẫn hóa trang lại vô cùng kỳ quái, làm trong đầu mọi người liền hiện ra hai chữ – Đại ca!!!

Lúc này vị được cho là đại ca vô danh này vẫn còn chưa ý thức được chính mình bất đồng, thanh giọng bắt đầu nói vào vấn đề chính.

Nhóm cổ đông có tâm nhắc nhở, nhưng chuyện mà Kỷ Miên Trúc đang nói quá mức quan trọng, bọn họ không tìm thấy được thời cơ thích hợp, vì thế đành phải áp xuống cảm giác không khỏe, yên lặng lắng nghe, một đám đều cúi đầu thẳng tắp.

Nếu một hai người cúi đầu còn tốt, nhưng người nào cũng đều làm như vậy, nhanh chóng làm cho Kỷ Miên Trúc chú ý. Hắn nhíu mày nhìn vào video.

“Các ngươi có chú ý nghe không vậy? Tại sao tất cả đều cúi đầu?”

Nhóm cổ đông khổ không nói nổi, cười cười ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt tà mị của Kỷ tổng nhà mình, liên thanh đáp ứng.

Kỷ Miên Trúc dừng một chút, lại lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hợp tác lần này. Cố tình thanh âm trầm thấp cứ quanh quẩn ở trong đầu của nhóm cổ đông, ứng với hình ảnh, nghiêm túc mang theo một cổ áp bức nặng nề, làm cho người ta thấy không khỏe.

Hệt như Kỷ tổng của bọn họ đang vén tay áo muốn cùng các huynh đệ thương lượng đi đoạt cơ hội hợp tác với Tôi Tinh vậy.

Làm cho người hít thở không thông.

Nói tới cuối cùng mà Kỷ Miên Trúc vẫn chưa ý thức được chính mình không giống người thường. Hắn nói nhóm cổ đông trở về cân nhắc phương án, liền dứt khoát tắt đi máy tính.

Trong phòng hội nghị một trận yên tĩnh, hơn nửa ngày mới có người từ trạng thái này thoát ra, run rẩy mà rời đi hội nghị.

Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, nhóm cổ đông tham dự cuộc hội nghị này thấy Kỷ Miên Trúc đều không dám nhìn thẳng, vô luận là báo cáo công tác hay trùng hợp cùng ăn cơm. Nhân viên bình thường không rõ chân tướng ngầm kinh hãi, âm thầm suy đoán, Kỷ tổng nhất định là càng ngày càng khó ứng phó rồi!

Vì thế trong khoảng thời gian này, mỗi người ở Kỷ thị đều an phận thủ thường, khoác lên mình hình ảnh vui vẻ chăm chú làm việc, làm cho Kỷ Miên Trúc rất vui mừng.

Editor có lời muốn nói:

Anh đi họp hay đi tấu hài vậy anh@@