Chương 10: Giang đại thiếu vừa hống hách vừa ương ngạnh

Kỷ Miên Trúc làm xong chính sự, một thân nhẹ nhàng, quyết định ra khỏi thư phòng đi dạo một chút. Mắt thấy Giang Liễm đứng cách đó không xa, liền cười tủm tỉm đi qua.

Chỉ là mới đi được đôi bước, từ nơi Giang Liễm lại truyền đến một trận dồn dập âm thanh, Kỷ Miên Trúc thực săn sóc mà dừng lại.

Điện thoại kêu một trận, âm thanh dồn dập, liên tiếp không buông tha làm người ta phát phiền. Giang Liễm nhìn màn hình di động hiện lên hai chữ Giang Diệp, hắc trầm đôi mắt không tự chủ mà hiện lên chán ghét. Liền lúc đầu ngón tay chuẩn bị bấm vào nút màu đỏ, lại liếc thấy một thân ảnh đứng cách đó không xa thì bắt đầu đổi ý, không do dự mà nhấn vào nút nghe.

“Uy?” Ngữ khí của Giang Liễm nhàn nhạt.

“A Liễm, con cùng Kỷ tổng ở chung như thế nào?”

Ngữ khí của Giang Diệp rất dịu dàng, nghe giống như là phụ thân đối với nhi tử quan tâm. Nhưng tốc độ nói lại hơi nóng nảy, ngữ khí tha thiết đến có chút không bình thường, mày Giang Liễm không nhịn được bắt đầu nhíu nhíu.

“Chỉ như vậy?”

Giang Liễm hồi phục ngắn gọn, giọng điệu không có chút cảm tình.

“Đứa nhỏ này, ngươi xem ngươi đang nói cái gì? Cho ngươi mặt…” Không nghe được chính mình muốn đáp án, ngữ khí của Giang Diệp trong nháy mắt liền trở nên táo bạo, lời thô tục liền đến bên miệng. Đáy mắt Giang Liễm cũng hiện lên vài phần trào phúng, trầm mặc nghe người bên kia rầm rì, di động như lâm vào tranh đoạt, ngay sau đó liền có một giọng nữ vang lên:” A Liễm, ngươi đừng nóng giận, ba ngươi cũng là quá quan tâm ngươi thôi…” Đáy mắt trào phúng của Giang Liễm càng ngày càng nặng, không nói nửa lời, tùy ý mà nghe người phụ nữ giả mù sa mưa phun ra mấy lời quan tâm.

Bất quá một lát, thanh âm bên kia dần nhỏ xuống, Giang Diệp lần thứ hai nghe máy. Đối phương tựa hồ đã khuyên can tới điểm cực hạn, nhưng nghĩ tới chỗ nào đó tốt, lời thô tục vừa tới bên miệng liền nuốt xuống, điều chỉnh tâm tình, hướng điện thoại lần thứ hai ra tiếng:

“A Liễm, Kỷ tổng đối với ngươi để bụng như vậy, ngươi cũng nên vì nhà chúng ta mà suy nghĩ một chút, đừng chỉ lo cho một mình ngươi….”

Lời trong lời ngoài đều thể hiện lòng tham không đáy, Giang Liễm mặt vô biểu tình, gần như mất hết kiên nhẫn, hắn hít sâu một hơi, áp xuống sự chán ghét trong lòng, lần thứ hai mở miệng:

“Phụ thân, Kỷ tổng đối với ta thực hảo, nhưng cái này cùng người có quan hệ gì đâu?”. Giang Liễm âm thầm liếc Kỷ Miên Trúc một cái, âm lượng cũng phóng hơi lớn. Thấy đối phương quả giống như trong suy nghĩ của mình mà nhíu mày, tâm tình của hắn mới hòa hoãn một chút, liền đối với người phụ thân kia cũng không còn sốt ruột như trước.” Ta khuyên phụ thân người vẫn là đừng đánh chủ ý tới Kỷ Miên Trúc, nên đặt tâm tư đúng chỗ đi.”

Hắn làm lơ những lời trách mắng của người đối diện, dứt khoát mà treo điện thoại. Quay lại đằng sau, người đã sớm biết Kỷ Miên Trúc đứng ở phụ cận liền giả bộ thập phần kinh ngac.

“...Kỷ tổng?”.

Kỷ Miên Trúc nhấp môi gật gật đầu, mặt ngoài tuy rằng chưa nói cái gì nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió.

Từ nghe được mấy câu ngắn ngủn của Giang Liễm vừa rồi, xem ra tên phụ thân chó chết kia đã gọi lại đây. Trong nguyên tác người đứng đầu Giang gia này đối với Giang Liễm chẳng có chút nào quan tâm, thậm chí còn đem người bán cho đại vai ác nguyên chủ, chỉ vì đổi lấy tiền tài đắp lên lỗ thủng của Giang gia.

Nhớ tới thâm ý trong lời nói của Giang Liễm, đáy mắt Kỷ Miên Trúc hiện lên một tia tức giận.

Hắn thế nhưng còn tới đòi Giang Liễm cho chỗ tốt?

Đây còn gọi là người sao?

Trong nháy mắt, biểu tình vừa ẩn nhẫn vừa quật cường của Giang Liễm bị người ta khi dễ lúc sáng xông vào trong đầu, làm Kỷ Miên Trúc vừa tức giận lại nhiều ra một chút đau lòng.

Trong chốc lát Kỷ Miên Trúc liền làm ra một quyết định.

Hắn muốn mang Giang Liễm trở về Giang gia một chuyến.

Có hắn ở đây, xem ai còn dám khi dễ tiểu đáng thương!

Giang Liễm quan sát biểu tình không quá rõ ràng của Kỷ Miên Trúc rốt cuộc cũng có biến hóa, không khỏi lộ ra một nụ cười rất nhẹ.

Thật đúng là dễ lừa mà.

Ý cười nhanh chóng lướt qua, thật mau lại khôi phục thành bộ dáng thường ngày.

*

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Miên Trúc liền gửi tin nhắn cho Tống bí thư, giải thích tạm thời chính mình hôm nay sẽ không đến công ty, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Kỷ Miên Trúc gõ xong văn tự, trong l*иg ngực đột nhiên phát liên một ý tưởng, hắn muốn mang tiểu đáng thương Giang Liễm trở về Giang gia, cấp cặp vợ chồng kia nhìn xem!

Ân, trước khi trở về Giang gia cần mua cho Giang Liễm một thân trang phục, làm mù mắt chó bọn họ.

Vì thế ăn xong cơm sáng, ở quản gia hiền từ ánh mắt, Kỷ Miên Trúc liền đặt tay ở bả vai Giang Liễm, mắt phượng hơi cong, bên trong chứa đựng chờ mong. “Hôm nay chúng ta sẽ không đi công ty, ta nhớ tới chưa có bồi ngươi đi chơi một chuyến, hôm nay chúng ta liền đi mua sắm thế nào?”

Giang Liễm nghe vậy hơi nhướng mày, đối với cặp mắt phượng xinh đẹp kia lộ ra một chút ý vị thâm trường mà cười.

“Hảo”

Kỷ Miên Trúc nghe Giang Liễm đáp ứng liền vừa lòng cảm động, đem người mang đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở Vân Thành. Trung tâm này có một nửa cổ phần là của Kỷ thị, trước đó hắn đã tìm hiểu qua, cho nên Kỷ Miên Trúc không chút nào lo lắng mình sẽ bị lòi đuôi, mang người trực tiếp đi đến một nơi bán trưng đầy những nhãn hiệu quần áo xa xỉ.

Nhãn hiệu này chủ yếu là quần áo thường ngày, không chạy theo mốt, thiết kế vô cùng đẹp mắt, hơn nữa là nhãn hiệu với tên tuổi xa xỉ, giới thượng lưu ở Vân Thành đều mặc loại này, đối với người trẻ tuổi như Giang Liễm thập phần thích hợp.

Kỷ Miên Trúc vừa vào cửa, nhân viên hướng dẫn trong tiệm liền nhận ra đây là ông chủ sau lưng của họ, vì thế nụ cười tức khắc lại chân thành hơn vài phần, thái độ cũng càng thêm tha thiết, một ngụm hô một tiếng Kỷ tổng, liền kém đem người cung đi lên.

“Kỷ tổng, hai vị yêu cầu cái gì, bên này là khu bán….”

Nhân viên hướng dẫn đem hai người dẫn vào trong.

Kỷ Miên Trúc nện bước theo sau nhân viên, ánh mắt quét qua những quần áo tinh xảo kia vài lần, muốn dò hỏi ý kiến của Giang Liễm. Nhưng khi hắn quay đầu trở lại, đập vào mắt chính là người từ đầu đến cuối cụp mắt yên lặng không nói gì, lại nhắm mắt gắt gao theo đuôi bên mình Giang Liễm, nhịn không được sửng sốt một chút. Cửa tiệm vì xứng với hình tượng cao sang, ánh đèn lấp lánh vừa đủ, lộng lẫy sáng ngời, sánh với bộ dạng trầm mặc ít lời của Giang Liễm liền không hợp.

Kỷ Miên Trúc thở dài, trong lòng trở nên mềm mại. Bình thường đãi ngộ của tiểu đáng thương ở Giang gia kém như vậy, chỉ sợ là chưa đặt chân đến mấy nơi xa xỉ như này. Hắn đột nhiên sinh ra vài phần yêu thương, muốn sờ đầu đối phương, nhưng sau khi nhìn chiều cao chênh lệch của hai người, vẫn là đánh mất ý niệm này.

Kỷ Miên Trúc lo lắng Giang Liễm đối với mấy cái này không hiểu biết, lại sợ đả kích đến lòng tự trọng của đối phương, vì thế liền chủ trương chọn một ít quần áo hợp với Giang Liễm rồi giao cho nhân viên.” Những bộ này, lấy theo kích cỡ của người kia”. Ngay sau đó liền xoay người ôn nhu nhìn về phía Giang Liễm, cười cười, ngữ khí ôn hòa:” Đi thử thử đi, ta ở đây chờ ngươi.”

Ngụ ý chính là đừng sợ, như ngày thường là được.

Ôn nhu từ trong lời nói cơ hồ muốn tràn ra tới, Giang Liễm tự nhiên có thể cảm nhận được, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm người đang mỉm cười trước mắt, chậm rãi lên tiếng.

Nhân viên hướng dẫn đứng bên cạnh bị kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, ông chủ thế nhưng đối với thanh niên này ôn hòa như thế, trong lòng càng coi trọng vài phần, nàng cầm những bộ quần áo được Kỷ Miên Trúc đưa, hướng Giang Liễm lễ phép mỉm cười.

“Xin vị thiếu gia này đi theo ta, ta mang ngài tới phòng thử đồ.”

Giang Liễm gật gật đầu, nện bước đi tới, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Miên Trúc liền theo người đi rồi. Sau khi rời đi tầm mắt của người kia, người vẫn luôn rũ mắt hạ thấp cảm giác tồn tại liền vén lên mí mắt.

“Thiếu gia, đây là…” Nhân viên hướng dẫn dựa theo lời của Kỷ Miên Trúc, lấy ra quần áo phù hợp với kích cỡ của Giang Liễm, chuẩn bị đưa cho đối phương. Nhưng nàng vừa xoay đầu, liền đối diện với ánh mắt âm trầm của người đằng sau, đồng tử đen như mực của Giang Liễm thẳng lăng lăng nhìn nàng, làm cho nhân viên hướng dẫn hoảng sợ vô cùng, lời nói bên miệng cũng bị chặt đứt. Đối phương không cố tình thu liễm khí tràng khiến cho hô hấp nàng cứng lại, thiếu chút nữa thất thố. Nhưng nàng rốt cuộc vẫn là được huấn luyện chuyên nghiệp, thực mau liền điều chỉnh biểu tình, cố gắng nói cho hết lời:”...Đây là những quần áo được Kỷ tổng chọn cho ngài, phòng thử đồ liền ở phía sau.”

Giang Liễm nhàn nhàn “Ân” một tiếng, liền tiếp nhận quần áo xoay người đi vào, toàn bộ quá trình đều không nói nửa câu dư thừa.

Nhân viên hướng dẫn vỗ ngực thuận khí, nàng đứng cách đó không xa, trong lòng cân nhắc.

Vị này cũng không biết là thiếu gia nhà ai, có thể được Kỷ tổng coi trọng, còn tự mình mang tới đây chọn lựa quần áo, có thể thấy được sủng ái không ít. Nhưng nhớ tới ánh mắt đáng sợ vừa nãy, nàng nghĩ mà sợ. Nguyên bản nàng chỉ cảm thấy người ta là một thiếu gia bình thường mà thôi, ắt hẳn đối phương vẫn là người rất có thủ đoạn, bằng không khí tràng cũng không cường đại đến như vậy.

Làm ở chỗ này lâu năm, tiếp xúc với những nhân vật thượng lưu không ít, nàng tự nhận ánh mắt chính mình cũng không quá kém.

Đối phương nhất định không giống như mặt ngoài nhìn qua đơn giản như vậy.

Nhân viên hướng dẫn cung kính đứng chờ ở bên ngoài, một bên suy tư, một bên chờ vị thiếu gia này ra tới.

Nhưng mà trong mấy phút chờ đợi, phòng thử đồ bên cạnh đột nhiên bước ra một người, vừa ra tới liền liếc khắp nơi tìm người, sau đó là một ánh mắt bất thiện hướng tới người nhân viên, tức khắc trong lòng nàng lộp bộp, dự cảm không lành hiện lên.

Vì này là đại thiếu gia của Giang gia, người này không dễ đối phó, vạn ngàn lần đừng tìm tới nàng a!

Lại nói vị Giang đại thiếu này thường lui tới cửa hàng của bọn họ, cũng coi như là khách quen. Nhưng hắn ỷ vào gia thế của mình, đối với nhân viên trong tiệm hống hách, không hợp ý một chút liền mở miệng phun ra mấy lời ác độc. Nhân viên trong tiệm ai cũng không muốn tiếp vị khách này, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghẹn khuất mà tươi cười chào đón.

Nhân viên hướng dẫn chửi thầm trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc làm bộ như không thấy đối phương, chỉ mong cho người đi mau.

Nhưng “ cái tốt không linh cái xấu linh”. Quả nhiên Giang Tu Kiệt bĩu môi, hướng tới nơi nhân viên đang đứng, nhấc cao lông mày, nguyên bản diện mạo còn tạm chấp nhận được liền bị biểu tình này phá đến không còn, khuôn mặt hiện lên nét hống hách ương ngạnh.

“Ngươi đó, đem quần áo tới cho ta”

Tức khắc trên mặt của nhân viên hiện lên vài phần khó xử, Kỷ tổng cùng vị Giang đại thiếu này bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng nàng đều rõ rành rành, bởi vậy liền càng thêm không muốn, uyển chuyển cự tuyệt:

“Xin lỗi vị tiên sinh này, ta còn đang bận tiếp một vị khách hàng, ngài có thể kêu những người khác…”

Lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Giang Tu Kiệt thập phần không kiên nhẫn, lông mày nhắn tới mức có thể kẹp chết ruồi bọ, ngữ khí cũng nặng vài phần, kiêu căng mà nói:” Cái gì mà khách hàng khác? Ta muốn ngươi tới là đã cho ngươi mặt mũi, còn không nhanh qua đây! Đừng làm bổn thiếu gia nói lại lần hai!”

Nhân viên biểu tình cứng đờ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn bảo trì tươi cười. Nàng mở miệng, muốn nói tên của Kỷ Miên Trúc ra làm cho tên thiếu gia rác rưởi này biết khó mà lui, nhưng lời còn chưa nói, cửa phòng thử đồ bên cạnh liền mở ra, từ bên trong Giang Liễm đã thử quần áo bước ra.

Mắt của nhân viên tức khắc sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh, bay nhanh mà đi tới.

“Thiếu gia, chúng ta cấp Kỷ tổng nhìn đi? Kỷ tổng cũng chờ đã lâu.” Nói rồi nàng chạy nhanh rời đi, hướng tới chỗ Kỷ tổng, xem tên Giang đại thiếu này còn dám dây dưa không.

Giang Liễm gật gật đầu, nửa ánh mắt cũng không cho người đứng cách đó không xa, hoàn toàn làm lơ.

Nhưng Giang Tu Kiệt lại không thuận theo buông tha, hắn thấy Giang Liễm liền ngẩn người, nhưng ngay sau đó trên mặt liền hiện lên một ý cười cô cùng tàn ác, làm hắn xem nhẹ lời nói của nhân viên cố ý vô tình mang theo cái kia xưng hô. Ngắn ngủi cười hai tiếng, Giang Tu Kiệt cố tình phóng đại tiếng nói, làm người nghe được đến thập phần rõ ràng:

“Ta còn tưởng là vị khách nào quan trọng đâu, nguyên lai lại là ta đệ đệ a!” Hắn đem mấy chữ cuối cắn đến thập phần nặng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Liễm, mang theo khinh miệt lẫn coi thường.”Thế nào? Người như ngươi mà cũng có thể mua nổi quần áo đắt tiền như vậy ư? Hay chỉ là đang giả người giàu có đi?”

Giang Tu Kiệt mỗi chữ đều nói đến nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như muốn thông báo khăps nơi. Hắn vuốt cằm cười cười, như một con rắn độc, từng câu từng chữ:” Nga, ta nói đi, không trách được, nguyên lại chỉ là dựa hơi người giàu a! Hầu hạ kim chủ được tiền, dùng đến sướиɠ hay không? Ha ha ha…”

Giang Tu Kiệt vui sướиɠ cười vài tiếng, nhưng nhìn Giang Liễm từ đầu đến cuối vẫn làm lơ hắn, cái này khoái ý liền tan thành mây khói, khó chịu bắt đầu chiếm cứ, làm hắn không khống chế được, nói không lụa lời:

“Giang Liễm! Ngươi có ý gì? Dựa hơi Kỷ tổng liền khinh người đúng không? Mẹ nó ta nói ngươi biết, người chính là đồ tạp chủng, chỉ là một thằng đi bán mông, Kỷ tổng cũng sẽ không đem người để ở trong lòng, đừng làm bộ làm tịch! Ngươi mẹ nó…”

Một trận lời nói thô bỉ đều bộc phát ra, làm người khác nhịn không được hé mắt trộm nhìn.

Giang Liễm vẫn không lên tiếng, ánh mắt hờ hững, biểu tình nửa phần cũng không thay đổi. Giống như đối phương là một tiểu nhân vật không quan trọng từ đâu chạy tới, căn bản không đáng để hắn dành cho một ánh mắt.

Nhân viên hướng dẫn đứng bên cạnh nhìn trận này khôi hài, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

Không nghĩ tới vị thiếu gia không đơn giản này, lại là đệ đệ của vị Giang đại thiếu ương ngạnh kia, kia chẳng phải là cái tư sinh tử mà mọi người truyền tai nhau sao? Chính là thoạt nhìn vị Giang nhị thiếu gia này cũng không đơn giản, vừa mới khí thế như vậy… Thái độ Kỷ tổng đối với vị này cũng không chút nào giống như những lời Giang Tu Kiệt vừa nói, ý vị sâu xa…

Nhân viên hướng dẫn ở trong lòng nghĩ một vòng, vẫn là nguyện ý tin tưởng ánh mắt của chính mình. Nàng không dám đối đầu với Giang Tu Kiệt, liền nhìn về phía Giang Liễm, muốn đối phương cùng mình rời đi bên này, tới chỗ của Kỷ Miên Trúc.

Nhưng mà nàng vừa mới xoay người, dư quang liền thấy một cái khí chất xuất chúng từ không xa bước lại đây, làm cho nàng kinh ngạc, trừng lớn con ngươi.

“Kỷ..Kỷ tổng?!”