Không biết là vai chính thụ ra từ bao giờ, đứng ở kia bao lâu, có thấy cái gì hay chưa, Kỷ Miên Trúc giờ khắc này đã điên cuồng mà hồi tưởng chính mình lúc nãy suy tư cốt truyện có hay không phát ra tiếng vang, hoặc là vô ý tiết lộ điều gì. Xác định xong mình không có lầm bầm làu bàu như thói quen mọi khi, hắn cũng đã bình tĩnh một chút, lần thứ hai giương mắt nhìn về bên kia.
Vai chính thụ Giang Liễm vẫn đứng bất động, tựa hồ chưa từng đổi qua tư thế, vẫn không nhúc nhích mà đứng như bức tượng.
Như là đèn trên đầu Kỷ Miên Trúc quá sáng làm lóa mắt nên hắn cảm thấy phòng ngủ đối lập có vẻ thập phần ảm đạm, giống như không bật đèn. Mà Giang Liễm liền đứng ở bên kia bóng tối, khuôn mặt mơ hồ ẩn đi, thấy không rõ biểu tình, cái bóng bị kéo đến dài ra.
Hai người một tối một sáng, phảng phất giống như hai con thú cảnh giác mà giằng co nhau, chỉ chờ cho đối phương lộ ra sơ hở là lập tức vươn móng vuốt, cho đối phương một đòn trí mạng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, hai mắt Kỷ Miên Trúc cũng đều mỏi, linh quang chợt lóe, liền làm ra một tư thế mời, người đối diện nhẹ nhàng di chuyển một chút.
“ Muốn uống một chén không?”
Cái này câu hỏi hỏi đến vô cùng tốt, Kỷ Miên Trúc âm thầm khen ngợi sự thông minh của mình. Có thể cho thấy chính mình ngồi đây chỉ để uống rượu, không có tâm tư gì khác, vừa làm cho Giang Liễm buông lỏng cảnh giác, vừa thay đổi tình hình giằng co hiện tại, nếu Giang Liễm quay đầu rời đi cũng không có việc gì…
Ân? Hắn đi tới?
Kỷ Miên Trúc có chút ngốc lăng mà nhìn Giang Liễm đã xảy ra biến hoá, chân dài hướng hắn bên này tới, hắn không nhịn được mà chớp mắt.
Bóng ma từ bên người Giang Liễm rời đi, ánh sáng dần chiếu rọi trên người đối phương. Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, Kỷ Miên Trúc một bên áp xuống cảm giác kinh ngạc rồi nhìn đối phương, một bên cầm chén rượu kề sát vào môi, nhợt nhạt mà uống một ngụm.
Không thể không nói, Giang Liễm là vai chính thụ thì ngoại hình đều là một kiện nhất đẳng. Mặt liền khỏi nói, làm cho nguyên chủ vai ác nói lên ham muốn thì cũng đã biết đẹp đến nhường nào. Dáng người càng là tuyệt đỉnh, vai rộng chân dài eo thon… Ân…Chính là như thế nào mà hắn cảm thấy người này có một chút tráng?
Làm sao mà vai chính thụ lại cao đến như vậy?
So với hắn không chừng còn cao hớn đi.
Kỷ Miên Trúc hơi hướng mắt, sắc mặt phức tạp mà nhìn Giang Liễm đi đến gần, cách hắn một cái ghế mà ngồi xuống, trong lòng hoảng đến muốn chết.
Lúc trước Giang Liễm nằm ở trên giường hắn không để ý, vừa mới ở cửa cũng không phát hiện, giờ đi lại gần mới thấy, cái này trông nhu nhu nhược nhược tiểu đáng thương đột nhiên liền thay đổi? Biến thành người đàn ông cao 1 mét 8 đi? Vẫn là nói, khẩu vị của nguyên chủ trước kia mặn như này luôn sao?
Trong khoảnh khắc Kỷ Miên Trúc lại đối với độ biếи ŧɦái của nguyên chủ có một nhận thức mới.
Hắn không nhịn được trong lòng phỉ nhổ nguyên chủ một phen, rũ mắt buông xuống chén rượu đang cầm trong tay. Chén rượu tiếp xúc với mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy, Kỷ Miên Trúc châm chước lộ ra một cái tươi cười cực điểm ôn nhu, tính toán cùng với vai chính thụ nói chuyện tình cảm một chút, làm cho hắn buông lỏng đề phòng. Nhưng mà trận này khôi hài chưa dùng được đã nửa đường chết non, Kỷ Miên Trúc đứng hình trong chốc lát, thiếu chút nữa làm đổ chén rượu trong tay, bởi vì người đối diện vẫn còn ăn mặc kiện áo ngủ mỏng tang, lúc này lại ngay thẳng mà ngồi ở đối diện.
Ôn nhu tươi cười tức khắc biến thành xấu hổ, lễ phép mà cười một tiếng, ánh mắt cũng nhanh chóng rời đi.
Hắn hắn hắn như thế nào còn ăn mặc như thế này?! Trong phòng không có quần áo cho hắn thay hay sao?
Từ từ, Giang Liễm sẽ không cho rằng trong phòng mình không thực hiện được hành vi đồϊ ҍạϊ , hiện tại liền bắt đầu cân nhắc muốn chuốc say mình đi??
Hắn sẽ không cho rằng mình là tên biếи ŧɦái đi?
Cái này thật là có khả năng!
Kỷ Miên Trúc tâm tư biến chuyển liên hồi, trong nháy mắt mà mạc danh hoảng sợ, liền xấu hổ tươi cười đều làm không ra, có khổ mà không nói nên lời. Liền như vậy mà điên cuồng phun tào hai giây, hắn hít sâu một hơi, thật mau bình tĩnh xuống dưới, cũng nhanh trí mà tìm được nguyên nhân mà Giang Liễm làm như vậy.
Ban đầu nguyên chủ biếи ŧɦái cũng làm như vậy.
Trong biệt thự sẽ không ai phản kháng lại mệnh lệnh của hắn.
Phỏng chừng là phòng ngừa chọc đến nguyên chủ không cao hứng, trong phòng của Giang Liễm cũng không có quần áo khác. Bởi vậy, Giang Liễm nếu không mặc cái này thì có thể mặc cái gì đâu?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu của Kỷ Miên Trúc đã tưởng tượng ra cảnh vai ác khi dễ tiểu đáng thương, làm Kỷ Miên Trúc sản sinh ra một cảm giác vô cùng tội lỗi. Hắn thanh giọng mà khụ hai tiếng, ném xuống một câu” Tại đây chờ ta” liền vội vôi vàng vàng mà đứng dậy, đi phòng khác vơ vét một phen, thay Giang Liễm tìm một bộ quần áo bình thường có thể mặc.
Chỉ trong chốc lát, Kỷ Miên Trúc nhìn chiếc áo tắm dài trong tay. hắn vừa định tới gần để phủ thêm lớp áo cho Giang Liễm, nhưng mà không biết nghĩ tới cái gì, thực mau mà dừng lại động tác, chỉ đứng một bên mà dơ áo tắm ra.
“Buổi tối lạnh”
“Tạm thời mặc cái này đi, đợi lát nữa ta nói quản gia đưa ngươi một vài bộ quần áo.”
Giang Liễm đối với người đột nhiên đối tốt với mình này không tỏ ý kiến, chỉ bình tĩnh mà liếc Kỷ Miên Trúc một cái, ánh mắt thâm thúy giống như cất giấu rất nhiều đồ vật. Liền ở Kỷ Miên Trúc cho rằng hắn định nói cái gì, giây tiếp theo Giang Liễm liền rũ mắt, không nói một lời mà tiếp nhận chiếc áo tắm trong tay Kỷ Miên Trúc, bình tĩnh mà mặc vào, cũng nhẹ nhàng mà nói cảm ơn.
Lời cảm ơn tuy được nói rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh này thì nghe thấy rất rõ ràng, Kỷ Miên Trúc cong cong hai mắt.
Hắn tự mình đổ cho Giang Liễm một ly rượu vang đỏ, đặt ở trước mặt hắn, sau đó liền ngồi lại chỗ của mình, không nói cái gì, chỉ thành thành thật thật mà uống hết ly rượu đã thấy đáy kia của mình.
Nhất thời không biết nói gì.
Kỷ Miên Trúc không có động tác gì, Giang Liễm tự nhiên cũng sẽ như vậy, gãi gãi áo tắm dài đang mang, cầm lấy ly rượu. Nhưng khi chén đã đến bên môi, Giang Liễm cũng không có uống, mà hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Miên Trúc, trong mắt mang vài phần đánh giá.
Kỷ Miên Trúc hơi hơi tựa lưng vào ghế ngồi, buông xuống đôi mắt, mắt phượng cong cong tạo ra một độ cung tuyệt đẹp. Đây là một tư thế cực kỳ lười biếng, giống như tất cả đều không nằm ngoài tính toán của hắn. Sợi tóc trước mắt có chút toán lọa, chắc hẳn là do mới tắm gội xong, phía trên là đèn thủy tinh sáng lấp lánh, giống như dụ hoặc người khác phạm tội.
Cả người để lộ ra một loại quý khí không kém phần thanh nhã, phảng phất những cái âm u đồ vật đều không xứng để xuất hiện trước mặt hắn.
Giang Liễm ánh mắt cực kỳ cẩn thận, từ vạt áo hơi hơi rộng mở của Kỷ Miên Trúc, đến ngón tay trắng nõn đang cầm ly rượu, một đường mà hướng lên trên, cuối cùng dừng ở cánh môi hơi mở ra của đối phương.
Tuy nói ánh mắt của chính mình cực kỳ cẩn thận, nhưng đối với tính cách của đối phương, hẳn là phải phát hiện ra ngay từ đầu mới đúng, nhưng mà không biết vì sao, trước sau là không thấy Kỷ Miên Trúc nhìn lại đây, thậm chí khi khi hắn cố tình phóng tới một cái lớn mật ánh mắt, Kỷ Miên Trúc còn đang liếʍ một ít rượu dính ở bên môi đâu.
Rượu đỏ thắm bị đầu lưỡi câu một chút, chỉ là lướt qua trong giây lát nhưng lại làm cho ánh mắt của Giang Liễm sâu hơn một chút. Hầu kết của hắn lăn lăn, thu hồi tầm mắt, bắt đầu uống rượu.
Vị rượu tràn ra trong khoang miệng, Giang Liễm hai mắt khép hờ, không hề suy nghĩ hành vi của đối phương với mình.
Trên thực tế, Kỷ Miên Trúc chỉ là đơn thuần mà phát ngốc mà thôi.
Trong đầu miên man suy nghĩ, đến khi uống tới chén rượu rỗng tuếch mới hoàn hồn.
Kỷ Miên Trúc nhìn đồng hồ trên tường ở phía không xa, chờ Giang Liễm uống xong rồi mới đứng dậy. Đầu ngón tay hắn gõ gõ cái bàn, khiến cho đối phương chú ý.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Thình lình bắt gặp với đôi mắt đen kịt như hố sâu của đối phương, Kỷ Miên Trúc lại sửng sốt, những lời quan tâm chuẩn bị trong đầu đều biến thành những lời khách sáo lạnh băng.
“....Ngày mai mà có sức lực để đi làm.”
Kỷ Miên Trúc mặc mặc, giãy giụa một phen rồi từ bỏ, xoay người đi lên trên lầu.
Phía sau hắn Giang Liễm khóe miệng khẽ cong.