Chương 3: Phòng tối bí mật của nguyên chủ

Kỷ Miên Trúc đi thẳng đến cầu thang vẫn chưa hết kinh hồn, ngực đập phập phồng. Hắn lúc nãy coi như bình tĩnh, há mồm ra toàn là mấy câu cợt nhã, nhưng trên thực tế sợ muốn chết, đặc biệt là khi đứng đối diện với ánh mắt hung ác của Giang Liễm, da đầu tê dại một trận.

Kỷ Miên Trúc vuốt ve tay vịn bóng loáng của cầu thang, khẽ thở dài một cái.

Mạnh mẽ ép buộc vai chính thụ cưới mình là tội danh thứ nhất, cưỡng bức vai chính thụ mặc áo ngủ sắc tình, thậm chí là còn sờ soạng hai lần, tội của hắn càng thêm nặng! Chỉ với mấy tội trạng này, siêu ăn dấm thâm tình vai chính công sau khi lên sân khấu sẽ chém đầu hắn mất.

Chuyện gì vậy trời!!!

Kỷ Miên Trúc lại thở dài, mệt mỏi mà xoa xoa chân mày, trầm trọng mà nện bước lên trên lầu, tính toán dùng giấc ngủ để an ủi chính mình, dựa vào ấn tượng trong trí nhớ của nguyên chủ mà tìm phòng của mình.

Nhưng mà sau khi đi ngang qua một căn phòng, Kỷ Miên Trúc lại dừng bước, trên mặt không khỏi hiện lên một chút kỳ quái.

Thật sự kỳ quái, vừa mới đặt chân tới căn phòng này, hắn rõ ràng cảm nhận được một niềm vui sướиɠ dâng lên từ đáy lòng, giống như là khắc sâu ở trong đầu, như là trong căn phòng đó chứa vật gì làm cho hắn vui vẻ vậy. Tâm tình này làm hắn không sao hiểu được, rốt cuộc vừa mới trải qua sự tình không tốt, lòng tràn đầy mệt mỏi, liền kém đi chết thôi sao mà có thể vui vẻ nỗi a.

Nếu cảm giác này không phải của hắn thì chỉ có thể là phản ứng bản năng của nguyên chủ còn sót lại mà thôi.

Kỷ Miên Trúc suy tư một phen, nhìn chằm chằm cánh cửa mà nhíu mày.

Trong nguyên tác, vai ác tính tình tối tăm cố chấp, trong bóng tối làm nhiều sự tình mà không ai biết, còn đặc biệt dành ra một phòng, tâm tình không tốt thì đi vào, ra cửa thì tâm tình lại vui vẻ. Ngay cả tới quản gia ngày đêm hầu hạ cũng không biết bên trong chất chứa điều gì.

Kỷ Miên Trúc nhìn chằm chằm căn phòng này không chớp mắt, sờ sờ cằm.

Sẽ không phải chính là gian phòng này đi?

Hắn nhìn xung quanh, ước chừng là người hầu đã bị điều đi làm việc mất rồi, cả tòa biệt thự đều im ắng lạ thường, hắn đi từ phòng của vai chính thụ đến tầng ba cũng chưa thấy qua một bóng người. Nghĩ như vậy, Kỷ Miên Trúc liền an tâm mở cửa mà bước vào.

Nguyên chủ thực sự rất cẩn thận, phải mở cửa bằng vân tay mới đi vào được, tầng tầng lớp lớp bảo hộ như sợ người khác biết bí mật của hắn vậy. Kỷ Miên Trúc theo thứ tự mà mở hết tất cả các khóa, cửa phòng rộng mở, đèn bên trong tự động bật lên.

Dưới ánh đèn sáng ngời, trong phòng hết thảy không có chỗ nào che giấu.

Đi ngược lại với thiết kế của những căn phòng bình thường, căn phòng bí mật này của nguyên chủ, bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ tập trung vào quầy trưng bày làm bằng pha lê cao cấp ở gần giữa căn phòng, nhìn giống như một viện bảo tàng nổi danh vậy.

Chẳng qua bầu không khí thần bí kia đều bị cái máy giám sát thật lớn đặt giữa căn phòng phá hư.

Kỷ Miên Trúc đi về phía máy giám sát, cùng lúc đó cũng đánh giá tỉ mỉ đồ vật này, từ trong đầu lục tìm ký ức về nó.

Thời niên thiếu của vai ác đều không mấy suôn sẻ, cha mẹ đều mất hết, để lại cho hắn một gia tộc khổng lồ cùng với tiền tài tiêu không hết, làm Thái tư gia của Kỷ thị, sau lưng có mấy người như hổ rình mồi cũng không thiếu, ẩn nấp trong bóng tối, chờ thời cơ mà cho hắn một đòn chí mạng. Mặc cho ông nội của nguyên chủ nơi chốn phòng bị nhưng nguyên chủ cũng đã nảy sinh ra không ít u tối, mọi chuyện không được vượt ra ngoài tầm kiểm soát của chính mình, ham muốn kiểm soát âm thầm mà tăng trưởng.

Ham muốn không chế của nguyên chủ cũng tăng theo thời gian lớn lên, đã đến mức bệnh trạng, muốn khống chế người khác, thậm chí là khống chế chính mình, ở trong phòng ngủ chính mình gắn camera, còn tự tạo một căn phòng dùng để theo dõi. Mà những thiết kế được trưng bày trên quầy, mục đích đều là thỏa mãn ham muốn khống chế của nguyên chủ.

Này mang lại cho hắn kɧoáı ©ảʍ vô cùng to lớn.

Những thứ kia như là có mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, làm cho da đầu tê dại, cảm thấy ghê tởm cực kỳ. Kỷ Miên Trúc nuốt nước miếng, áp xuống cảm giác buồn nôn ập đến, nhìn nhìn xung quanh, từ trong góc phòng lấy ra một cái túi, tính toán đem mấy cái này vứt hết.

Nếu mình đã xuyên tới, mấy thứ này của nguyên chủ cũng đều mất đi tác dụng, hắn cũng đâu phải bệnh tâm thần, lưu trữ mấy thứ rác rưởi đó làm gì, dùng để đun củi sao?

Kỷ Miên Trúc một bên phun tào, một bên nhanh nhẹn mà mở ra quầy trưng bày pha lê, thành thạo đêm mấy thứ kia nhét vào trong túi, cuối cùng còn đánh một nút thắt cho túi.

Nhìn quanh bốn phía một chút, cảm giác thuận mắt không ít.

Còn cái máy giám sát thật lớn kia, Kỷ Miên Trúc chỉ có thể tạm thời đem nó lưu lại. Rốt cuộc một đống lớn như vậy, căn bản không thể trộm mang ra bên ngoài, lỡ như bại lộ đam mê của nguyên chủ sẽ không biết tạo ra cái gì ảnh hưởng, như vậy rất phiền toái.

Khi chân mới bước ra cửa, Kỷ Miên Trúc lại ngoái nhìn quầy trưng bày trống không mà rơi vào trầm tư.

Đẹp như vậy không dùng thì rất đáng tiếc…. Không bằng dùng làm chỗ cho mình đựng tiểu thuyết đi! Vừa lúc còn rất an toàn, quả thực hoàn mỹ.

Nghĩ vậy hai mắt sáng lên, cảm thấy rất vừa lòng.

Mang theo khao khát tương lai sẽ có một phòng chứa đầy tiểu thuyết, Kỷ Miên Trúc xách theo túi, vui sướиɠ mà bước xuống lầu, chuẩn bị đem cái túi này vứt bỏ.

Nhưng mà rất không may mắn cho hắn, khi mới đi đến lầu hai lại bắt gặp ông quản gia. Quản gia ăn mặc tây trang rất quy củ, rất tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, mặc dù đêm khuya vẫn còn làm việc, tự mình chà lau quầy rượu vang đỏ giá cả đắt đỏ, cùng với các loại chén rượu cao cấp.

Nhìn thấy bóng dáng Kỷ Miên Trúc quản gia cũng sững sờ, ngay sau đó buông tấm khen trắng trong tay, cẩn thận mà đem chén rượu thả xuống, hướng Kỷ Miên Trúc mà đi tới.

“Thiếu gia, ngài đây là?”

Nói rồi nhìn về cái túi mà Kỷ Miên Trúc đang cầm trong tay.

Tuy rằng bên ngoài quản gia vẫn theo phải phép mà xưng hô với hắn là Kỷ tổng, nhưng vẫn theo thói quen mà gọi hắn là thiếu gia, rốt cuộc thì chính ông cũng nhìn Kỷ Miên Trúc lớn lên. Mặc dù thiếu gia nhà mình tính cách âm tình bất định, nhưng trong mắt ông vẫn là một hài tử chọc người trìu mến.

Nhớ tới những gian nan mà thiếu gia nhà mình phải chịu hồi bé, quản gia nhịn không được trong lòng chua xót, trong mắt lại thêm một tia từ ái.

Kỷ Miên Trúc không hề nhìn thấy bộ dạng từ ái của quản gia, chỉ lo quản lý sắc mặt của mình. Đem sự cao hứng thu lại, biến về bộ dáng nặng nề của nguyên chủ, Kỷ Miên Trúc ho một tiếng, che dấu sự khác thường của mình lúc nãy, lại giải thích một phen.

“Là mấy thứ đồ linh tinh, để lại chiếm chỗ, ta đem nó vứt bỏ.”

Quản gia gật gật đầu. Quản lý hằng năm trong biệt thự, đối với biệt thự ông rõ như lòng bàn tay, cũng không hỏi vì gì mà thiếu gia nhà mình lại không ở trong phòng ngay đêm tân hôn, mà lại cầm một cái túi vô dụng xuất hiện ở bên ngoài, chỉ lặng yên mà nghe theo thiếu gia.

“Trời tối rồi, thiếu gia nhanh chóng nghỉ ngơi, ta đi giúp thiếu gia đi vứt bỏ.”

Kỷ Miên Trúc ứng tiếng, đem túi đưa cho quản gia. Dù sao căn phòng kia của nguyên chủ trước kia cũng không cho ai đi vào, trong túi cũng chỉ là một ít đồ vật tầm thường, nếu bị phát hiện cũng chỉ liên tưởng đến tính cách cổ quái của nguyên chủ, hắn vẫn rất yên tâm,.

Kỷ Miên Trúc nhìn quản gia thong dong tiếp nhận túi, cũng không thèm nhìn tới đồ vật ở bên trong, chỉ là tinh tế mà vì hắn sửa sang lại một chút áo tắm hơi hỗn độn, trong miệng giao phó, giống như một người thân sủng ái trẻ nhà mình, trên mặt khó tránh hiện ra một chút phức tạp.

Bình tĩnh trong chốc lát, nhớ tới cách xưng hô của nguyên chủ, Kỷ Miên Trúc rũ mắt, nhẹ giọng gọi ra hai chữ:

“Triệu thúc.”

Động tác của quản gia chợt dừng, trên khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc kia hiện lên nụ cười, khóe mắt cũng nhăn theo, càng giống như một người trượng bối.

““Thiếu gia còn có cái gì phân phó?”

“...... Không có việc gì.” Kỷ Miên Trúc hơi hơi dời mắt, chửi thầm không hiểu vừa rồi mình bị đứt sợi dây thần kinh nào nữa. Hắn có điểm không thể chống đỡ được sự nhiệt tình của đối phương, chỉ có thể tìm đại một lý do: “ Chỉ là bỗng nhiên ta muốn uống chút rượu mà thôi.”

“Tôi sẽ giúp thiếu gia đi lấy.”

Nói xong, quản gia liền đi về hướng quầy rượu, lấy ra chai rượu vang đỏ được cất giữ cẩn thận cùng cái ly được chà bóng loáng, thay Kỷ Miên Trúc đỏ một ly rồi mới rời đi.

Kỷ Miên Trúc ngồi trên ghế, tay mân mê ly rượu, nhìn chất lỏng bên trong nhẹ nhàng lay động, nhìn đến thất thần.

Trừ bỏ ông của nguyên chủ thì vị quản gia lúc nãy là người thứ hai đối tốt với nguyên chủ. Không sợ tính cách hắn không tốt, cũng không oán hận nửa lời, thậm chí lúc nguyên chủ bị vai chính công thụ trả thù, thảm đến mức thân bại danh liệt cũng ở bên mà chăm sóc, cho nguyên chủ đủ yêu thương lẫn bao dung. Lúc ông Kỷ qua đời, ông cũng được xem như là trưởng bối duy nhất còn lại của nguyên chủ, làm nguyên chủ dù sau khi không còn Kỷ gia vẫn như cũ mà sinh hoạt như một vị thiếu gia.

Chỉ tiếc, cùng nguyên chủ đại vai ác ở bên nhau, quản gia cũng có kết cục không mấy tốt đẹp.

Kỷ Miên Trúc rũ con ngươi, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

So với mấy ly Whiskey cay xè ở Mê Điệt thì hắn vẫn thích vị của rượu vang đỏ này hơn.

Rượu vang đỏ vị tự hồ giúp hắn phát tiết nỗi lòng. Kỷ Miên Trúc hơi hơi dựa vào trên ghế, suy tư về cốt truyện.

Cuốn truyện tuy rằng rất máu chó, nhìn như không còn đường lui nhưng thực chất vẫn còn có một cơ hội để cứu vãn.

Mà cánh cửa để đột phá liền nằm ở trên người của vai chính thụ.

Vì chính mình có thể yên ổn mà an hưởng tuổi già, bảo hộ những người bên cạnh an toàn, hắn cũng phải thử một phen.

Hiện tại cũng không phạm phải sai lầm gì quá to lớn, chẳng qua là vai chính thụ đối với hắn chán ghét mà thôi, còn chưa nảy sinh cái gì hận ý, Kỷ Miên Trúc cần phải thay đổi sách lược, đối với vai chính thụ tốt một chút, dùng ôn nhu mà đi cảm hóa.

Rốt cuộc thì vai chính thụ cũng là một tiểu đáng thương, trước khi gặp được vai chính công, ngày thường không ai đối với hắn tốt cả. Thế thì chính mình đối với hắn ôn nhu một chút, quan tâm một chút, xoát một chút hảo cảm độ, đến lúc đó mặc kệ kết cục là như thế nào, khẳng định tốt hơn nguyên tác trăm ngàn lần. Nói không chừng, Kỷ gia sẽ không bị hạ rớt, chính mình cũng sẽ không biến thành người mù mắt què chân, còn có thể có một căn phòng chứa đầy tiểu thuyết, hoàn mỹ!!

Kỷ Miên Trúc càng nghĩ càng kích động, tựa hồ hiển thị ra trước mắt cá mặn mà sinh hoạt, nhịn không được chụp cái đùi một tiếng.

Cố chấp tổng tài này hắn không làm nữa!

Kỷ Miên Trúc mỹ tư tư mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe môi gợi lên một cái hạnh phúc mỉm cười. Nhưng giây tiếp theo, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh cách đó không xa, hình như là vai chính thụ.

Rượu còn ngậm trong miệng tức khắc chẳng còn ngon nữa.