Bí thư Tống tới thực mau, đoàn người Kỷ Miên Trúc mới vừa bước chân ra cửa Mê Điệt đã thấy thân ảnh Tống Nham ở bên ngoài, giống như vẫn luôn túc trực ở đây vậy.
Tống Nham nhìn hai người đối diện so với lúc vào có sự khác biệt quá lớn, quần áo của Kỷ Miên Trúc có chút toán loạn, cánh tay phải đang quấn băng gạc của Giang Liễm cùng với mấy vết máu linh tinh trên người. Nhưng hắn cái gì cũng không nói, biểu tình cũng không chút thay đổi, như là đã khắc cốt ghi tâm không xen vào việc riêng tư của chủ. Tống Nham tận chức tận trách kéo ra cửa xe, mời hai người đi vào.
Ngụy Vân Khoan cũng muốn đi theo, nhưng nề hà tài xế của hắn vẫn còn đang đợi, hơn nữa hai người không đi cùng đường, cũng chỉ còn cách từ bỏ. Cách cửa sổ xe, Ngụy Vân Khoan làm vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Kỷ Miên Trúc, kể lể lần này không tận hứng, cũng mãnh liệt yêu cầu lần gặp mặt tiếp theo, lời nói cũng thể hiện đối với Giang Liễm kéo chân sau ghét bỏ không thôi, Giang Liễm ngồi một bên nghe được gân xanh nhảy thẳng, mặt đen như đít nồi. Kỷ Miên Trúc một lòng chỉ muốn về nhà nên cũng chẳng để ý kẻ điên này lải nhải cái gì, bất đắc dĩ liền đáp ứng lời mời của Ngụy Vân Khoan, đem người hống đi.
Thẳng đến khi xe của Kỷ gia khởi động, Kỷ Miên Trúc rốt cuộc mới mệt mỏi dựa vào ghế ngồi. Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, lao tâm lao lực, mặc dù bản thân cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nhưng lo lắng cũng làm cho hắn mệt mỏi không ít.
Liền tính là nhắm mắt lại, Kỷ Miên Trúc cũng không có chân chính nghỉ ngơi, trong lòng yên lặng mà đem sự tình lần này lược lại kỹ càng.
Giống như dự đoán của mình, cốt truyện quan trọng vẫn không có cách nào tránh được, ví như lần gặp mặt này với Ngụy Vân Khoan. Hắn lại làm cho vai chính thụ cùng với Ngụy Vân Khoan có cơ hội gặp nhau, lót đường cho những tình tiết trong tương lai. Mặc dù lần gặp này gặp đôi chút trở ngại, nhưng Kỷ Miên Trúc có thể khẳng định, hai người này nhất định sẽ gặp lại không lâu sau, điều này làm Kỷ Miên Trúc thở dài một hơi.
Nghĩ đến lần gặp mặt này…..
Hắn thuận theo cốt truyện, để Giang Liễm cùng Ngụy Vân Khoan gặp nhau, nhưng hắn lại có tư tâm, muốn đem Giang Liễm chặt chẽ cột lại bên người, tránh cho phát sinh cái gì bất lợi. Nhưng sự việc ngoài ý muốn cuối cùng vẫn xảy ra, tuy rằng hắn không có hướng Giang Liễm mở miệng vũ nhục khiến người chịu không được mà chạy ra ngoài, nhưng Giang Liễm vẫn bởi vì nguyên nhân khác mà tạm thời rời đi hắn, do đó mới bị người theo dõi.
Vòng đi vòng lại cuối cùng cũng vẫn ở điểm bắt đầu.
Hai bàn tay Kỷ Miên Trúc gắt gao nắm vào nhau, lòng bàn tay vuốt ve, tựa như đang suy tư cái gì. Giây tiếp theo, đôi mày chậm rãi giãn ra, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cũng may là kết cục không hư.
Tuy rằng hắn không thay đổi được cốt truyện máu chó, nhưng những chi tiết nhỏ một chút cũng không giống nhau. Ví như lần này sau khi kết thúc, Ngụy Vân Khoan hẳn phải đối với Giang Liễm nảy lên hứng thú, giống như bệnh tâm thần theo đuôi mãi không bỏ, nhưng kết quả là người ta đối với Giang Liễm tỏ ra rất ghét bỏ, xem thêm vài lần cũng không muốn. Hơn nữa Giang Liễm cũng không giống như trong nguyên tác, đối với mình thù hận ngập trời, ngược lại sau khi trải qua hết thảy, hai người ở chung càng thêm hòa hợp.
Nghĩ như vậy khiến Kỷ Miên Trúc nhịn không được mà nhìn thoáng qua Giang Liễm đang ngồi bên cạnh,
Nếu quá khứ hai người từng ngồi rất xa, mỗi người chiếm một bên xe thì bây giờ Giang Liễm ngồi gần ở trung gian, chỉ cách Kỷ Miên Trúc nửa cánh tay. Tóm lại là rất gần. Tựa hồ nhận ra Kỷ Miên Trúc đang xem mình, Giang Liễm quay đầu lại, trực tiếp đối diện với ánh mắt Kỷ Miên Trúc. Con ngươi đen tuyền giờ phút này bình tĩnh như nước, mang theo một chút nghi hoặc, không có chút ẩn nhẫn hay hận ý nào.
Kỷ Miên Trúc trong lòng trấn an, nhoẻn miệng cười với Giang Liễm, sau đó lần nữa mà nhắm mắt.
Đại khái là thăm dò con đường cốt truyện đã xong, Kỷ Miên Trúc an tâm mà thả lỏng, âm thầm chuẩn bị những kế hoạch về sau. Mặt ngoài thì thuận theo cốt truyện, sau lưng lại dở một chút thủ đoạn, dần dần thay đổi hướng đi, tránh kết cục thê thảm của mình sau này.
Điều chỉnh tư thế một chút, trong lòng Kỷ Miên Trúc thả lòng, thở phào nhẹ nhõm, ý thức cũng bắt đầu mông lung. Ngoài cửa là bóng đêm u tối, trung tâm Vân Thành rực rỡ sắc màu lung linh, không tiếng động cứ thế lướt qua.
Khi con người ở một nơi an toàn, họ sẽ tự động thả lỏng cảnh giác. Thân thể căng chặt từ từ thả lỏng, cảm giác hoảng sợ tạm thời lui đi, cảm giác say lần nữa tìm tới cửa, không tiếng động mà ập tới, dần dần xâm nhập ý thức, khiến tư duy của Kỷ Miên Trúc mơ hồ đi, những suy nghĩ cứ thế không chịu khống chế mà đứt đoạn, dần dần trôi xa.
Dù sau cũng là uống liên tiếp bốn năm ly Whiskey độ cao, mặc dù tửu lượng thực tốt nhưng cũng khó tránh khỏi có chút hơi say. Hiện giờ men say lần nữa tìm tới, hơn nữa thân thể cũng đã mỏi mệt, làm Kỷ Miên Trúc không khỏi buồn ngủ, sâu trong ý thức như có một bàn tay, kéo hắn trầm xuống.
Kỷ Miên Trúc thoáng dựng thẳng thân mình, hướng Tống Nham nói lái chậm một chút, liền ngồi trở về, híp mắt mặc kệ chính mình dần hôn mê, ý đồ muốn làm giảm bớt men say trong người.
Thời điểm Kỷ Miên Trúc sắp ngủ, có một bàn tay từ từ duỗi lại đây, lòng bàn tay có chút thô ráp, nhẹ nhàng sờ lên mặt Kỷ Miên Trúc, đồng thời Kỷ Miên Trúc cũng cảm thấy đầu mình dần nghiêng về một bên, giống như đang dựa vào vai của ai đó vậy.
Giương mắt nhìn xem, lại không ai khác chính là Giang Liễm.
Đối phương hơi nghiêng người, ý đồ muốn người ngủ an ổn thêm một chút. Hướng mắt nhìn lên, nguyên bản bộ dáng sắc bén cũng vì động tác này mà xảy ra một chút thay đổi, đáy mắt hiện lên một vòng ánh sáng nhạt, mang theo chút ấm áp. Khí lạnh xa cách quanh thân cũng dần suy yếu, hơn nữa dung mạo của Giang Liễm xuất sắc hơn người, lúc này lại thêm cảm giác ôn hòa, làm người dâng lên ý muốn ỷ lại.
Dù sao Giang Liễm chân dài vai rộng, gối ôm hình người như thế này so với ghế ngồi lạnh băng băng càng thoải mái hơn nhiều, thế nên Kỷ Miên Trúc liền thấp giọng nói cảm ơn, sau đó an tâm nhắm mắt mà lâm vào cơn ngủ say.
Trong xe lại lần nữa an tĩnh, nhưng tay Giang Liễm cũng không lập tức rút về.
Tay hắn vẫn đặt trên gương mặt Kỷ Miên Trúc, lòng bàn tay vuốt ve gò má trắng nõn của đối phương, giống như đang vuốt ve người yêu, ái muội cực kỳ. Dần dần, tựa hồ nhận thấy Kỷ Miên Trúc đã ngủ say, Giang Liễm bắt đầu có động tác. Đầu ngón tay chậm rãi du tẩu trên gương mặt tuyệt đẹp kia, từ mí mắt đến cằm, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.
Trong đầu Giang Liễm đột nhiên nhớ đến nụ cười mà Kỷ Miên Trúc cho hắn lúc nãy…..
Khả năng đối phương cũng không biết được, nhưng chính mình lại thấy rõ ràng, khi đó Kỷ Miên Trúc đã có chút men say. Mắt phượng mang theo một ít sương mù mê mang, cố tình còn giương khóe môi lên. Đẹp đến mức lay động lòng người, bất đồng với khí chất thanh nhã thường ngày, như là đang cố ý dụ người phạm tội.
Rất muốn…. đem người nhốt lại.
Lòng bàn tay Giang Liễm dừng ở cánh môi no đủ của Kỷ Miên Trúc, khắc chế mà vuốt ve hai lần, liền thu trở về. Phảng phất như đang cùng ý niệm đáy lòng đấu tranh, Giang Liễm dùng sức nhắm hai mắt lại, đem bệnh trạng chiếm hữu khóa nơi đáy mắt, đuôi mắt vì thế cũng hiện lên một mảnh thâm trầm khắc chế.