Chương 25.2: Đổi lại là người khác thì sao?

Xe chạy thực vững vàng, thoáng chốc đã về đến Kỷ gia.

Kỷ Miên Trúc ở trên xe ngắn ngủi ngủ một giấc, mới vừa tỉnh dậy ý thức vẫn còn mơ hồ, ánh mắt như nai con lạc trong sương mù, bước xuống xe có chút phiêu phiêu, phải dựa vào Giang Liễm mới không đến nỗi ngã quỵ. Quản gia ở cửa thấy vậy, vội vàng tiếp người từ tay Giang Liễm, đem thiếu gia nhà mình đỡ vào phòng, cũng nhanh chóng pha một ly trà mật ong cho thiếu gia giải rượu.

Kỷ Miên Trúc chỉ uống mấy ngụm liền đem ly trả cho quản gia.

Kỳ thật hắn cũng không phải quá say, chỉ có chút buồn ngủ mà thôi, chính là do trong xe ấm áp, xe cũng ít xóc nảy, cơn buồn ngủ phóng đại, cộng thêm say rượu mới làm hắn ngủ mất, đi đường lơ mơ cũng là do tư thế ngủ của hắn hỏng bét, bước xuống xe thì chân đã tê rần. Nhưng mà gió đêm lạnh lẽo thổi qua người đã khiến Kỷ Miên Trúc tỉnh táo không ít.

Quản gia thấy ly mật ong cơ hồ vẫn còn nguyên, thập phần lo lắng, cứ khuyên can mãi, sợ thiếu gia nhà mình đau đầu khó chịu. Kỷ Miên Trúc cảm thấy ấm lòng nhưng cũng thực bất đắc dĩ, đành chiều theo ý quản gia mà uống thêm mấy ngụm, thuận tiện giải thích thêm vài câu, đến khi quản gia hiểu hết sự tình mới buông tha cho hắn. Nhưng khi quay người lại, ông bị băng gạc trên tay Giang Liễm hù chết đến nơi rồi.

Lúc vào cửa, tay phải của Giang Liễm luôn giấu ở sau người, hơn nữa ánh sáng tối tăm, còn bị Kỷ Miên Trúc lảo đảo chắn ở phía trước nên ông không phát hiện. Nhưng dưới ánh sáng của đèn phòng, vết thương của Giang Liễm không chỗ nào che dấu, quản gia liếc mắt liền thấy băng gạc trên cánh tay kia.

Tầng tầng lớp lớp, nhìn cánh tay mập ra một khúc, vừa nhìn liền biết bị thương không hề nhẹ. Nhưng quản gia là người sáng suốt, biết việc này cùng với thiếu gia nhà mình liên quan không ít, rốt cuộc hai người cùng đi cùng về, trong khoảng thời gian đó nhất định xảy ra chuyện không hay. Nhưng ông cũng không nhiều lời, chỉ hướng Kỷ Miên Trúc dặn dò một chút những chú ý liên quan đến vết thương liền nhanh chóng rời đi, để lại không gian cho hai người.

Kỷ Miên Trúc đem áo khoác dính đầy mùi rượu cởi ra, lại mở thêm hai viên cúc áo, nới lỏng cà vạt, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Hắn thích ý mà dựa vào sô pha, mặt đẹp cũng giãn ra, cười cười nói Giang Liễm lại gần.

Ánh mắt Giang Liễm nãy giờ vẫn đang đặt ở cổ áo rộng thùng thình của Kỷ Miên Trúc, nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo lộ ra liền đứng hình trong giây lát, sau đó làm như không có việc gì mà ngồi xuống.

Không xa không gần, vừa vặn ngồi bên người Kỷ Miên Trúc.

Kỷ Miên Trúc thấy Giang Liễm đi lại, thoáng chốc nghiêng người qua. Hình như chú ý tới cái gì, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm Giang Liễm, híp đôi mắt phượng mà đánh giá. Sau một lúc lâu, sắc mặt Kỷ Miên Trúc bỗng nhiên khó coi lên, cắn răng buông một câu:” Đáng chết, để thằng oắt Trương Doanh kia chiếm lời rồi, đáng lẽ phải đánh hắn thêm một trận.”

Nói thì nói như vậy, nhưng nếu thật vào hoàn cảnh đó, Kỷ Miên Trúc vẫn không thể làm ra hành động thô tục tỷ như đánh người đó, mặc dù hắn tức thành cá nóc nhưng cũng không chịu được mấy năm ngồi tù đâu.

Ánh mắt Kỷ Miên Trúc di chuyển từ chiếc cằm thon dài của Giang Liễm đến chỗ vết thương trên mặt Giang Liễm, cuối cùng không nhịn được liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào. Sợ làm Giang Liễm đau nên động tác rất nhẹ nhàng, một bên xem một bên thấp giọng nói:

“ Hình như do mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng, còn may là không sâu.”

Phỏng chừng là lúc trước mảnh vỡ của bình rượu không cẩn thận mà sượt đến mặt Giang Liễm. Dưới ánh đèn ấm áp, vết thương mới hiện lên, nếu không nhìn kỹ căn bản cũng sẽ không thấy, tựa hồ vết thương đang dần khép lại, qua không bao lâu liền có thể bóc vẩy ra.

Giang Liễm tùy ý để cho người trước mắt nhéo cằm mình, Tuy rằng mặt ngoài không làm hành động gì quá lớn, nhưng hô hấp không tự chủ được mà thả chậm một chút, như là đang khắc chế điều gì đó để không làm người trước mắt kinh sợ.

Sau khi Kỷ Miên Trúc nghiêm túc xác nhận mới nhẹ nhàng thở ra, cũng buông lỏng cằm Giang Liễm: ” May mắn vết thương không có gì nghiêm trọng, bằng không khuôn mặt đẹp trai này liền bị phá hủy rồi, ít nhiều sẽ lưu lại sẹo đó .”

Người nói vô tình, người nghe cố ý, Giang Liễm nghe vậy liền giương mắt nhìn về phía Kỷ Miên Trúc, ánh mắt nặng nề, hắn lơ đãng hỏi:” Anh thực thích mặt của em sao?”

“Hả?” Kỷ Miên Trúc có chút bất ngờ, phản ứng lại mới hồn nhiên mà nói:” Đúng rồi đó, em lớn lên đẹp trai như vậy ai mà không thích? “

Chủ yếu là sợ trên mặt Giang Liễm lưu lại sẹo, phía sau vai chính công đến tìm hắn hỏi tội, hắn như thế nào mà trả lời.

Giang Liễm nghe vậy liền lâm vào trầm mặc, chẳng bao lâu lại thình lình hỏi thêm một câu:

“ Đổi lại là người khác, anh cũng sẽ thích họ sao?”

Lời này có chút nhỏ, như đang thì thầm, Kỷ Miên Trúc chỉ nghe thấy “người khác”, còn lại không nghe ra gì, vì vậy nên không tự chủ mà hướng Giang Liễm lắc lắc :” Em vừa rồi mới nói cái gì, anh nghe không rõ.”

Giang Liễm bỗng chốc phục hồi lại, cũng thu lại những suy nghĩ của mình thiếu chút để lộ ra.

“Không có việc gì đâu, em nghe quản gia kêu chúng ta đi ăn cơm.”

Kỷ Miên Trúc phía đối diện nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Giang Liễm khẽ cười cười, chuẩn xác mà bắt lấy tay của Kỷ Miên Trúc kéo hắn đứng dậy.

“Đi thôi, đừng để quản gia sốt ruột chờ.”

Editor: cho mình đổi thành xưng hồ anh - em nhennnn