Đêm đến, người hầu dần dần tan đi, biệt thự yên ắng hẳn lên. Giang Liễm nằm ở trên giường, đôi mắt trợn tròn nhìn trần nhà tối đen, không mang một tia cảm tình. Phảng phất như hắn đã sớm quen với trạng thái này, con ngươi đều một mảnh ô trầm.
Không biết như thế nào mà thân ảnh Kỷ Miên Trúc đột nhiên xông vào đầu hắn, mang theo sắc thái rực rỡ, ở trong đầu đấu đá lung tung, khiến cho trái tim hắn gợn sóng.
Đối phương thật sự không có tâm cơ gì, lần đầu tiên gặp mặt ở Kỷ gia Giang Liễm liền cảm nhận được. Lúc Kỷ Miên Trúc không cẩn thận sờ đến bụng hắn động tác đều loạn cùng biểu tình hoảng sợ, đó không phải là diễn, bộ dáng giả bộ mạnh mẽ rời đi kia còn mang theo điểm sinh động. Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách một chút cũng không giống nhau.
Giang Liễm nheo nheo mắt.
Đầu óc vốn thanh tỉnh càng trở nên linh hoạt, xác định mình một chút cũng không ngủ nỗi nữa, hắn trực tiếp ngồi dậy.
Bức màn không kéo ra hoàn toàn, nửa bên lộ ra cảnh đêm bên ngoài, cùng ngày đó tới Kỷ gia không giống nhau, màn trời cô độc rét lạnh. Giang Liễm xuống giường, ở trong phòng không mục tiêu đi lang thang một vòng xong, ánh mắt hắn đột nhiên liếc tới chậu trúc đuôi phượng trong bóng đêm. Bước chân Giang Liễm hơi ngừng, phảng phất như đã có mục tiêu, mũi chân dần dần chuyển hướng tới cửa phòng. Giang Liễm nắm then cửa trong tay, kéo cửa đi ra ngoài.
Trên người Giang Liễm vẫn mặc kiện áo ngủ trước kia Kỷ Miên Trúc nói quản gia đưa tới cho hắn, tơ lụa thập phần mềm mượt rũ xuống, phát họa thân thể đĩ nh bạt của Giang Liễm.
Thời gian này cơ bản người của Kỷ gia đều đã đi vào giấc ngủ, ngay cả quản gia cần cù vất vả cũng đã kết thúc công việc, trở về phòng nghỉ ngơi, Giang Liễm đối với chuyện này đã nắm rõ như bàn tay. Hắn ở chung quanh nhìn một lần, cuối cùng cất bước đi lên lầu trên. Bậc thang tinh xảo được trải thảm dày nặng, dép lê đạp lên sẽ không phát ra tiếng vang, Giang Liễm cứ như vậy đi lên lầu 3, ngựa quen đường cũ đi tới cửa phòng Kỷ Miên Trúc.
Then cửa tinh xảo nhẹ nhàng chuyển động, cửa phòng không tiếng động mở ra, một bóng người xuyên qua kẹt cửa đi đến, có thể nói là thập phần cẩn thận, động tác cũng rất ổn định, phảng phất như đã tới rất nhiều lần.
Giang Liễm vào phòng Kỷ Miên Trúc, liếc mắt một cái liền thấy người đang nằm an ổn trên giường.
Đối phương đã ngủ say, cùng bộ dáng ban ngày bất đồng, lúc này Kỷ Miên Trúc càng thêm chân thật, cũng không có thời thời khắc khắc phòng bị. Hắn hơi nằm nghiêng, chăn kéo đến bả vai, che đậy đi thân thể thon dài, chỉ còn lại đường cong ở cổ lộ bên ngoài, mang chút dụ hoặc, làm người suy tư, nếu duỗi tay véo một cái sẽ biến thành dạng gì? Có thể đem đối phương bừng tỉnh từ giấc ngủ mơ, khiến cho đối phương làm ra phản ứng kịch liệt?
Đáy mắt Giang Liễm hiện ra một tia không bình thường, cố tình biểu tình lại bình tĩnh đến lạ, làm cả người hắn có chút đáng sợ. Ánh trăng phát họa sườn mặt Giang Liễm, như ác quỷ từ địa ngục bò ra, làm người nhịn không được rùng mình.
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm người trên giường, không có động tác gì, cứ thế ngẩn ra. Dùng ánh mắt của mình một tấc một tấc miêu tả đối phương, nhìn sợi tóc có chút toán loạn của Kỷ Miên Trúc, nhìn đến đôi mắt kiều kiều của người kia, nhìn cánh môi no đủ của đối phương…
Đôi mắt Giang Liễm nổi lên tơ máu, đồng tử là một màu đen vô tận, sâu không thấy đáy, lấp lánh nhấp nháy, như con mãnh thú tùy thời tránh thoát khỏi nhà giam, rồi lại thời thời khắc khắc bị giam cầm, mâu thuẫn tới cực điểm. Chẳng qua vẻ mặt hắn lại thập phần chuyên chú, chuyên chú tới mức bệnh trạng.
Không biết qua bao lâu, Giang Liễm cuối cùng giật giật thân thể. Hắn thật sâu nhìn người nằm trên giường, lại không tiếng động rời đi.
Cửa vừa mới mở ra liền đóng lại, quay về yên tĩnh, giống như chưa bao giờ có người khác tới đây.
*
Mặt trời dần mọc, Kỷ Miên Trúc trên giường giật giật thân mình, nâng cánh tay đáp ở đôi mắt, không tự giác mà nhíu mày. Đôi mày tuyệt đẹp hiện lên một chút mệt mỏi, phảng phất như giấc ngủ đêm qua không ngon, hoặc nằm mơ tới sự tình gì đó khiến Kỷ Miên Trúc phải lao tâm lao lực, khiến đại não hắn mệt mỏi tới cực độ.
Lại qua một đoạn thời gian, Kỷ Miên Trúc mới mở mắt.
Nháy mắt khi mi mắt được vén lên, con ngươi động động, ở trong phòng quét qua một vòng, giống như đang xác nhận cái gì đó. Khi ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, Kỷ Miên Trúc ảo não xoay người ngồi dậy, giơ tay xoa xoa thái dương.
Không biết vì cái gì, người ngủ không mộng mị như Kỷ Miên Trúc đêm qua lại có một giấc mơ, nguyên bản giấc ngủ thơm ngọt biến mất vô tung, trở nên lộn xộn lên.
Trong mộng Kỷ Miên Trúc nhìn thấy Giang Liễm, bất đồng với hiện thực, Giang Liễm trong mơ luôn dùng một ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, vô luận trong là đổi cảnh tượng gì, chỉ cần Kỷ Miên Trúc đi xem, Giang Liễm luôn dùng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, bên trong còn hàm chưa một tia hưng phấn đến rùng mình mà nhìn chằm chằm hắn.
Thực sự rất quỷ dị.
Thế nên Kỷ Miên Trúc từ trong mơ tỉnh lại thân đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Kỷ Miên Trúc nhìn bên ngoài trời dần sáng, gánh nặng trong lòng cũng biến mất.
Sao có thể như thế được? Tiểu đáng thương làm sao sẽ có ánh mắt điên cuồng như vậy được? Kỷ Miên Trúc hồi tưởng lại ánh mắt ngày thường của Giang Liễm, càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, rõ ràng người ta chọc người trìu mến như vậy mà!.
Kỷ Miên Trúc tức khắc liền đem giấc mộng hoang đường kia ném sau đầu, đầu ngón tay nhéo nhéo đuôi tóc bị mồ hôi làm ướt, có chút không thoải mái mà nhíu mày, xốc lên chăn xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy qua thân thể, mang theo cảm giác thoải mái, làm tinh thần con người được thả lỏng, Kỷ Miên Trúc lại nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ lên. Nghĩ nghĩ hắn bỗng nhiên ý thức được mấy ngày qua tựa hồ mình còn chưa có WeChat của Giang Liễm? Tốt xấu gì vẫn là ở bên nhau trong một đoạn thời gian nữa, không có WeChat mà chỉ dùng điện thoại thì thật có điểm phiền toái.
Vẫn nên kết bạn đi, có chuyện gì cũng hảo thông tri.
Kỷ Miên Trúc hạ quyết tâm, nhưng lúc này quản gia đã đi lên, chuẩn bị đâu vào đấy, tờ báo cũng được đặt chỉnh tề trên bàn trà. Quản gia thấy Kỷ Miên Trúc, đã không kinh ngạc giống như trước kia, tiếp nhận sự thật rằng thiếu gia làm việc và nghỉ ngơi trở nên sớm hơn.
Quản gia cười, hướng Kỷ Miên Trúc chào hỏi, liền đi nơi khác.
Kỷ Miên Trúc hợp lại áo ngủ ngồi xuống sô pha, cầm lấy tờ báo. Ánh mắt không tự giác nhìn lướt qua cầu thang, tưởng rằng Giang Liễm sẽ không thức dậy sớm như vậy, nhưng ngoài dự kiến của Kỷ Miên Trúc, Giang Liễm thế nhưng thật sự rời giường, thậm chí xem bộ dáng cũng đã rửa mặt xong.
Kỷ Miên Trúc chớp mắt kinh ngạc, thực mau liền thu hồi cảm xúc. Chờ Giang Liễm hướng hắn đi tới, Kỷ Miên Trúc làm bộ làm tịch khụ một tiếng, thu hút sự chú ý của đối phương.
“Chúng ta…Thêm WeChat đi?”