Chương 18: Ngươi nói ngoan với ai?

Kỷ Miên Trúc cười tủm tỉm nói tài xế đem cốp xe mở ra, để Giang Liễm có thể bỏ chậu trúc đuôi phượng vào. Làm xong hai người mới ngồi vào trong xe.

Giang Liễm vẫn như mọi khi ngồi dựa vào cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài, tạo ra một độ cung lưu loát, thập phần cảnh đẹp ý vui. Bất qua động tác này của hắn thoạt nhìn lại có chút cổ tình, phảng phất như đang lảng tránh cái gì.

Kỷ Miên Trúc trong lúc vô tình nhìn tới đầu ngón tay nhiễm đầy tro bụi của đối phương, bất giác” Sách” một tiếng, từ trong hộp khăn giấy trên xe rút ra vài tờ, hướng Giang Liễm xích qua. Trước lạ sau quen, Kỷ Miên Trúc nắm tay Giang Liễm thập phần tự nhiên.

“Đừng nhúc nhích, tay ngươi dơ rồi.”

Giang Liễm nguyên bản vẫn còn đang xuất thần, cảm nhận có người tiếp cận, hắn nháy mắt hoàn hồn, thân thể căng thẳng lộ ra khí tràng sắc bén, như một con mãnh thú cảm nhận được nguy hiểm, cong sống lưng, vận sức chờ phát động. Nhưng mà trong chốc lát, một hơi thở thanh đạm tiến vào khoang mũi, thân thể Giang Liễm bất chợt thả lỏng xuống dưới.

Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Kỷ Miên Trúc.

Đối phương tựa hồ căn bản không phát hiện biến hóa này của Giang Liễm, chỉ nhẹ nhàng lau tay cho hắn, biểu tình chuyên chú trước sau như một, giống như đang nâng niu một món đồ cao quý.

Làm người….Thập phần muốn làm xằng bậy, tới thử điểm mấu chốt trong lòng mình.

Giang Liễm nhắm mắt, áp xuống khát vọng kỳ dị trong lòng mình.

Kỷ Miên Trúc lau xong, vừa nhấc đầu liền bắt gặp bộ dạng nhắm mắt của Giang Liễm, hắn không cấm kinh ngạc một chút.

“Mệt lắm sao?”

Cũng đúng, hiện tại là buổi chiều, Giang Liễm cũng không có ngủ trưa, mệt cũng phải. Trong nháy mắt Kỷ Miên Trúc đã hiểu rõ ngọn nguồn, săn sóc mà từ một bên xe lấy ra một cái gối ngủ, tròng lên cổ cho Giang Liễm.

Giang Liễm ngẩn ra.

Đại khái là không dự đoán được hành động của Kỷ Miên Trúc, khi Kỷ Miên Trúc tròng gối lên cổ hắn, Giang Liễm thế nhưng không phản ứng gì, con ngượi thâm thúy hiện ra một tia ngốc ngốc. Hơn nữa gối áp lên hai sườn mặt hắn, làm yếu đi khí tràng cường thế, còn có vẻ đáng yêu.

Kỷ Miên Trúc xem xét, cuối cùng nhịn không được mà cười.”Còn rất đáng yêu”. Kỷ Miên Trúc nhỏ giọng lầu bầu một câu, thò lại gần Giang Liễm điều chỉnh vị trí của gối ngủ một chút.” Được rồi, ngủ như vậy sẽ thoải mái một chút, về đến nhà còn cần một đoạn thời gian, ngươi tranh thủ ngủ một lát đi.”

Giang Liễm đối với việc này không rõ rõ ý kiến.

Hắn vốn dĩ không buồn ngủ, cũng không có thói quen trước mặt người khác thả lỏng cảnh giác để đi vào giấc ngủ. Nhưng mắt thấy Kỷ Miên Trúc ôn nhu, khinh thanh tế ngữ, Giang Liễm do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì, cam chịu dưới ánh mắt Kỷ Miên Trúc nhắm mắt lại.

Thôi, dù sao trang tới trang đi, cũng không kém này trong chốc lát.

Mặc dù nhắm mắt lại, Giang Liễm vẫn có thể cảm nhận được Kỷ Miên Trúc đang không tiếng động đánh giá chính mình, tầm mắt giống như thực thể. Nhưng thực kỳ dị, ánh mắt đó lại không có chút ác ý, Giang Liễm có khả năng cảm giác được, ánh mắt đó chỉ có tò mò, thương tiếc, cùng tràn ngập dụ hoặc, làm người không nhịn được mà sa vào trong đó.

Giang Liễm nghĩ nghĩ, ý thức cùng suy nghĩ dần tách ra, một hồi liền lâm vào ngủ say.

Nhận thấy người bên cạnh hô hấp đều đều, Kỷ Miên Trúc ngồi yên, ám chỉ tài xế chạy chậm một chút, tài xế hiểu ý, vốn đang chạy vững càng càng thêm cẩn thận, không một chút xóc nảy.

Kỷ Miên Trúc lại ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe so với thường ngày dùng gấp đôi thời gian mới trở lại Kỷ gia.

Đến cổng, quản gia liền như đã sớm có dự đoán, chờ ở cửa biệt thự. Kỷ Miên Trúc tiểu tâm mà đánh thức Giang Liễm vẫn còn đang ngủ, dẫn người xuống xe. Quản gia tiếp đón, tiếp nhận chậu trúc đuôi phượng ở cốp xe, đứng bên người Kỷ Miên Trúc thấp giọng mở miệng:” Thiếu gia, ngài rời đi trong khoảng thời gian này, trong nhà có người gọi tới, là tiểu thiếu gia ạ.”

Kỷ Miên Trúc sửng sốt.

Xưng hô tiểu thiếu gia này, nghe có điểm quen tai? Bất quá nếu từ trong miệng của quản gia nói ra, ngữ khí còn mang điểm tôn kính, vậy thuyết minh đây là nguyên chủ đồng ý, người này cùng nguyên chủ có quen biết, quan hệ hẳn là không tệ lắm.

Không biết như thế nào mà trong đầu Kỷ Miên Trúc đột nhiên xuất hiện ba chữ” Kỷ Triều Nhạc”. Liền như có sở cảm, móc di động ra nhìn nhìn, quả nhiên trên màn hình hiện rõ hai thông báo cuộc gọi nhỡ, hiện ra chính cái tên này.

Trên xe hắn sợ làm ồn đến giấc ngủ của Giang Liễm, liền đem điện thoại chỉnh ở chế độ im lặng, chính mình cũng nhắm mắt dưỡng thần. Không nghĩ tới một lát sau, liền có người gọi tới. Nghĩ như vậy, Kỷ Miên Trúc gật đầu với quản gia. “Ta đã biết, đợi chút ta sẽ gọi lại.” Quản gia ứng thanh, ôm chậu trúc đuôi [phượng rời đi.

Kỷ Miên Trúc ở trên sopha ngồi xuống.

Giang Liễm đã lên lầu, thanh âm dép lê dần đi xa. Kỷ Miên Trúc nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, lâm vào trầm tư. Đem nguyên thư cốt truyện lăn lộn trong đầu mấy lần, Kỷ Miên Trúc mới lấy điện thoại gọi trở lại. Cùng tưởng tượng bất đồng, điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền có người bắt máy, giống như đối phương vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi này vậy.

“Ca!”. Một thanh âm kinh hỉ đầu dây bên kia vang lên, ngay sau đó mang chút oán trách:” Ca vừa mới đi làm gì vậy, như thế nào lại không tiếp điện thoại của ta?”. Thanh âm thập phần trong trẻo, còn mang theo sự sinh động cùng tinh thần phấn chấn, thực làm người thích, dùng ngôn ngữ bây giờ nói có thể là mặt trời nhỏ a.

Hiện tại mặt trời nhỏ đang lên án hành vi không tiếp điện thoại của hắn, nhưng ngữ khí không khiến người chán ghét. Kỷ Miên Trúc yên lặng đọc hai lần tên “Kỷ Triều Nhạc” này, lại cân nhắc thái độ của nguyên chủ với đối phương một chút, cuối cùng cất giọng trầm ổn mang theo một chút ôn nhu đáp lại:” Lúc nãy có chút việc bận nên không nghe máy được. Tìm ta có chuyện gì sao?”

Trong nguyên tác, người này là đường đệ của nguyên chủ, cũng chính là một trong ít người có thể cùng nguyên chủ bảo trì thời gian liên hệ lâu nhất. Khi còn nhỏ, bởi vì nguyên chủ trải qua quá nhiều chuyện bi thảm, tính cách trở nên âm trầm, bạn bè cùng lứa tuổi dần dần tránh xa, chỉ có đứa nhỏ này giống như ngốc bạch ngọt mỗi ngày đều tìm nguyên chủ chơi.

Đúng vậy, ngốc bạch ngọt.

Kỷ Triều Nhạc giống như không nhìn thấy mâu thuẫn của nguyên chủ, cao hứng chia buồn vui với nguyên chủ, có thứ tốt nhất sẽ nghĩ đến nguyên chủ đầu tiên, một ngụm một ngụm kêu ca ca thập phần thân thiết, giống như chiếc kẹo mạch nha. Dần dà, nguyên chủ dần tiếp nhận hắn, thậm chí sau khi lên nắm quyền Kỷ thị vẫn cam chịu cảnh tình này.

Kỷ Miên Trúc bắt chẹt điểm này, hồi phục rồi hơi chút giải thích chính mình vừa nãy đang làm gì. Quả nhiên, hiệu quả thập phần tốt, đầu dây bên kia liền không tức giận, thanh âm đầy phấn chấn lại một lần nữa vang lên:” Không có việc gì ta liền không thể tìm ngươi sao? Ta rất nhớ ca, đều bao lâu rồi chưa gặp? Ca bao giờ mới về nhà cũ a?”

Kỷ Miên Trúc tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

“Chờ ta giải quyết công việc xong rồi liền trở về.”

Đầu dây bên kia “Nga” một tiếng, ngữ khí bằng mắt thường có thể thấy suy sút xuống, Kỷ Miên Trúc nghĩ nghĩ, cuối cùng châm chước phun ra “Ngoan”, cực kỳ giống như đang hống người.Kỷ Triều Nhạc quả nhiên hưởng thụ, lại quấn lấy Kỷ Miên Trúc nói một hồi lâu mới lưu luyến cắt điện thoại, thập phần dính người.

Cho đến khi điện thoại tự động trở về trạng thái bình thường, Kỷ Miên Trúc mới bỏ điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vừa định từ trên sopha đứng dậy, bên bả vai liền đột nhiên truyền ra một thanh âm lạnh băng băng, mang theo cảm xúc không vui:” Ngươi vừa nói ngoan với ai?” Như con mồi bị mãnh thú nhắm đến, Kỷ Miên Trúc sợ tới mức tức khắc ngã ngồi trở về.

Quay đầu lại mới thấy chủ nhân của câu nói hồi nãy chính là Giang Liễm vốn đã lên lầu, không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này.

“Không phải ngươi đã lên lầu sao?”

Kỷ Miên Trúc vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Ta mới đi xuống lúc nãy.” Giang Liễm không giao động, ngắn gọn đáp trả vấn đề này, con ngươi đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc, bên trong còn ẩn ẩn phiếm hồng, như ấp ủ gió lốc bên trong. Hắn lặp lại một lần:” Ngươi vừa mới nói chuyện với ai?”

Trạng thái của đối phương có điểm làm Kỷ Miên Trúc lo sợ, đáy lòng sinh ra một chút sợ hãi. Nghe rõ đối phương hỏi vấn đề, Kỷ Miên Trúc lựa chọn ăn ngay nói thật:” Là đệ đệ của ta, hỏi ta khi nào về nhà cũ, ta nói có rảnh thì sẽ trở về.”

Không chút cẩu thả, lại cực kỳ dụng tâm.

Một hồi mưa rền gió dữ còn chưa tiến đến liền tức khắc tiêu tán. Giang Liễm tức khắc hồi phục lại nguyên dạng, lần thứ hai trầm mặc, giống như bộ dạng dọa người thô bạo kia không phải là hắn.

Đối phương nhấp môi rũ mắt ngoan đến kì cục, Kỷ Miên Trúc nhìn đến trìu mến, hoàn toàn xem nhẹ tiếng còi báo động vang lên trong đầu, cứ thế làm một cái phỏng đoán. Tiểu đáng thương không phải cho rằng hắn ở bên ngoài dưỡng tình nhân cho nên mới như vậy đi? Kỷ Miên Trúc càng nghĩ càng cảm thấy như vậy, vội vàng đối Giang Liễm bảo đảm:

“ Ngươi yên tâm, ta bên ngoài không có ai, trong nhà cũng chỉ có một mình ngươi, ta cũng thật giữ mình trong sạch!”

Thanh âm chân thành tha thiết, biểu tình càng thêm thắm thiết, liền kém đem hai chữ “chân thành” viết lên trên mặt,

Giang liễm bị kéo về suy nghĩ, nghe vậy yên lặng nhìn Kỷ Miên Trúc, dưới ánh mắt chờ mong của Kỷ Miên Trúc xả ra một nụ cười như có như không:

“Ngươi tốt nhất là như vậy”

Bằng không hắn cũng không biết hắn sẽ làm ra cái gì.

Kỷ Miên Trúc không hiểu ra sao, ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Liễm cười nhạo một tiếng, quay đầu rời đi.

Hắn về phòng của mình. Chậu trúc đuôi phượng mang về từ nhà Chu bá đã được quản gia đem vào, đặt trên cửa sổ, đón ánh hoàng hôn, dáng vẻ thanh tao, cực kỳ giống người nào đó.

Giang Liễm nhìn trong chốc lát, liền ngồi xuống bên cửa sổ, dùng đầu ngón tay kều lấy cành lá tinh tế của trúc đuôi phượng, ở cành lá nhẹ nhàng ma sát, liễm mặt mày không biết suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi hoàng hôn rơi xuống dưới đường chân trời, Giang Liễm mới giật giật. Hắn thư hoãn một chút thân thể, từ trong một góc xách ra một quyển notebook thật dày, lại không bật đèn, cứ thế dưới ánh sáng mơ hồi ở bên cửa sổ nghiêm túc viết chữ.

Trong notebook phần lớn là ghi lại mỗi ngày sinh hoạt, buồn tẻ không thú vị, phảng phất chỉ là ghi lại sự tình mà thôi. Nhưng kỳ quái chính là, mấy ngày gần đây, cảm xúc trong giấy liền phong phú lên, mới lạ, suy tư, ảo não, vui vẻ, ghen ghét nhiều vô kể. Cho tới tờ giấy ngày hôm nay thì ba từ” Kỷ Miên Trúc” đã xuất hiện nhiều vô kể, ước chừng có mấy chục lần.

Giang Liễm nhấp môi, viết đến cuối cùng, nét chữ cũng đã mất đi một chút sắc bén. Thật giống như…. Dưới ngòi bút cất giấu rất nhiều tâm sự…