Chương 3:

13 October, 2021Heo

1 người vuốt lông

Edit : Heo

Mục Mộc ở đó một hồi, xác định Tần Dục Thành thật sự đã rời đi, không có trở lại.

Cậu giật bắn cả mình, đột nhiên cảm thấy thắt lưng không còn đau, chân cũng không còn đau nữa, liền đạp giày xăng-đan hăng hái đi lên.

Chỉ cần không có Tần Dục Thành ở bên cạnh, Mục Mộc cảm thấy không có khó khăn nào không thể vượt qua!

Không, không bằng nói, không có Tần Dục Thành, mọi thứ trở nên đơn giản hơn.

Mục Mộc xách túi roi làm cho cậu sợ hãi, nhìn thấy thùng rác thì ném vào, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động ra.

Tạ ơn công nghệ cao, tạ ơn mở khóa bằng vân tay!

Mục Mộc mở khóa điện thoại, tìm thấy Taobao trong một đống app rực rỡ.

Không có người trẻ hiện đại nào có thể thoát khỏi nanh vuốt của mua sắm trực tuyến!

Mục Mộc nhanh chóng chuyển đến địa chỉ giao hàng.

Số 0306, Lâm Giang Nhất Phẩm Các, đường Tân Hải, khu Kim Ngô, thành phói Z, tỉnh G.

Mục Mộc không nhớ rõ có chi tiết này, có lẽ là quên, hoặc là tác giả viết không ra.

Cậu chỉ có thể vừa thầm niệm số điện thoại trong biên lai vừa tìm kiếm lối vào có thể là 0306.

Nói chung, khi mọi người dừng xe, theo bản năng sẽ dừng lại ở nơi gần đích nhất, phải đi thẳng đến chỗ đậu xe để về nhà, vì vậy không khó khăn để tìm ra.

Quả nhiên, Mục Mộc nhanh chóng tìm được lối vào thang máy gần nhất, trên đó có viết ba lối vào.

Có vẻ như 0306 là nói đến toà ba lầu sáu.

Mục Mộc dừng ở trước cửa chống trộm bên ngoài thang máy, sững sờ một chút, cúi đầu xoay người xách túi, lấy chùm chìa khóa ô tô còn lại trong túi ra nhưng thấy trên móc khóa ô tô chỉ có nút mở cửa ô tô và chìa khóa khởi động, tìm như thế nào cũng không tìm được hình dáng giống chiếc chìa khóa chống trộm.

Mục Mộc: “…”

Cạn lời.

Cậu lại lục tung chiếc túi, tìm thấy thứ có lẽ là một tấm thẻ cửa phòng, mà trên cửa chống trộm không có khu chức năng quẹt thẻ.

Mục Mộc nhìn cửa chống trộm mà nghẹn ngào.

Những khó khăn không bao giờ tưởng tượng được đã xuất hiện.

Mục Mộc đứng ở trước cửa xách cái túi, cảm giác lòng bàn chân bị xăng-đan tra tấn.

Những cô gái có thể đi giày cao gót mà không thay đổi sắc mặt thực sự là thần tiên.

Mục Mộc đứng ở trước cửa chống trộm trong chốc lát, hít sâu một hơi, cầm điện thoại di động, xác nhận rằng mật khẩu thanh toán cũng là dấu vân tay, cậu bắt đầu tìm kiếm chứng minh thư điện tử.

Nguyên chủ dù sao cũng là kẻ nói dối gan to bằng trời, đã chuẩn bị rất nhiều thứ, tất cả các chứng minh điện tử trong applet đều đầy đủ.

Tốt lắm, ít nhất có nghĩa là không được, cậu vẫn có thể ở khách sạn.

Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, liền bắt đầu thăm dò xung quanh khu vực này.

Nếu như có thể, đương nhiên cậu vẫn hy vọng vào trong nhà khi không có Tần Dục Thành tìm kiếm một chút, có thể xác nhận tình huống hiện tại của mình là như thế nào.

Mục Mộc nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy một bảng điều khiển công tắc ẩn trên cửa.

Cậu đưa tay ấn vào, bảng điều khiển ẩn mở ra, để lộ hệ thống nhận dạng khuôn mặt đằng sau nó.

Mục Mộc: “? ? ?”

Giấu thứ đồ chơi này đi là tật xấu gì vậy!

Mục Mộc nắm chặt tay.

Cậu quơ quơ tay trước màn hình, cửa chống trộm theo tiếng mà mở.

Tạ ơn công nghệ cao.

Mục Mộc nhìn cánh cửa chống trộm đã mở mà rất cảm động, quả thực muốn dập đầu vài cái trước những người khổng lồ trong khoa học, những người tạo ra nhận dạng khuôn mặt.

Mục Mộc bước vào thang máy, lấy thẻ cửa thả xuống, nhìn vào cái nút được lên tầng sáu chiếu sáng, cực kỳ vui mừng thở dài một hơi.

Nói tóm lại.

Nói ngắn gọn.

… Vẫn vào được.

Tuy rằng so với trong tưởng tượng phải khó khăn hơn nhiều, mà tóm lại là vào được.

Vào được là chuyện tốt.

Mục Mộc nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng thang máy truyền đến.

Cửa thang máy mở chính là huyền quan.

Mục Mộc cởi bỏ tra tấn trên chân, nhìn đôi dép thỏ xanh hồng giống nhau ngoài huyền quan, cậu im lặng hồi lâu, quay đầu mở tủ giày định tìm đôi dép cho khách.

Mà không có, có lẽ chưa chuẩn bị cho việc đãi khách.

Mục Mộc nhăn mặt, đi đôi dép con thỏ màu hồng, gần như muốn khắc bốn chữ “Chịu sự sỉ nhục” lên chân.

Chưa từng đi đôi dép nữ như vậy trong đời.

Một cuộc sống mới, một trải nghiệm mới.

Trong lúc suy nghĩ, Mục Mộc thăm dò căn nhà này, với cậu mà nói thì diện tích phòng quá rộng.

Trang trí lại khá bất ngờ, là phong cách mộc mạc bằng gỗ rất ấm áp, khoảng 300 mét vuông, bốn phòng ngủ và hai sảnh, rộng rãi, sáng sủa, một ban công ngoài trời, có cầu thang trên sân thượng, dẫn đến khu vườn trên mái.

Mục Mộc đứng trong phòng khách nhìn ra, sân thượng bên ngoài đầy hoa cỏ cây cỏ, hoa cỏ lác đác, màu xanh biếc dạt dào,

Mục Mộc khẽ giật mình, không nghĩ tới nguyên chủ vậy mà còn chăm sóc cây cỏ hoa lá —— Tần Dục Thành không có khả năng thu dọn những thứ này, y mỗi ngày vì sự nghiệp bên ngoài phấn đấu, cho nên y không phải là người có thời gian chơi hoa cỏ cây.

Tốt lắm, Mục Mộc nghĩ.

Cậu và nguyên chủ có thể coi là có chung sở thích.

Nhưng bây giờ Mục Mộc không còn thời gian để chiêm ngưỡng những cây cỏ xanh tươi ấy nữa, cậu xin lỗi chủ nhân ban đầu của ngôi nhà, bắt đầu khám phá căn phòng.

Bốn phòng, phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách, phòng làm việc, phòng nghe nhìn, thoạt nhìn như đang chuẩn bị cho hai vợ chồng sống những ngày ngọt nào bên nhau, thậm chí còn không chuẩn bị phòng bảo mẫu và phòng bố mẹ.

Có một phòng để áo quần giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ của khách.

Mục Mộc liếc xuống váy, do dự một chút, bước vào phòng áo quần, nhìn thấy chính mình trong gương.

Người trong gương có mái tóc đen dày, dài thẳng, ngọn tóc hơi cong vào trong, khóe môi hếch tự nhiên khiến cậu giống như lúc nào cũng cười.

Phần trang trí cổ bằng ruy băng màu vàng dịu dàng che đi phần hầu kết không rõ ràng, chiếc váy ren tay ba phần tư cùng màu tôn lên đường cong tinh xảo trên cơ thể.

Mục Mộc: “……?!”

Tinh xảo? !

Mục Mộc đưa tay sờ ngực, đồng tử run run.

Cậu nhanh chóng mở tủ ra, nhìn thoáng đã thấy một vài bộ quần áo mặc ở nhà mới tinh còn nguyên nhãn mác.

Mục Mộc nắm chặt tay.

Đáng ghét!

Đây chính là người có tiền à!

Mua quần áo mà không thèm nhìn mác!

Mục Mộc chậm rãi cầm lên một cái mác liếc mắt nhìn cái giá, vẻ mặt cứng đờ, nhanh chóng đặt nó xuống, quay đầu lấy một chiếc áo phông cỡ lớn và quần đi biển có vẻ rẻ hơn, đi vào phòng tắm.

Mặc vào, cởi ra với chiếc váy có dây kéo eo bên hông không phải là vấn đề với Mục Mộc.

Công việc của A Trạch là thực hiện các công việc thủ công đặt riêng, để tạo ra một bữa ăn, từ đèn chạm khắc trên lông cừu, giấy nỉ đến thủ công mỹ nghệ như may quần áo trẻ em, chế tác mô hình đặt làm riêng, cậu có rất nhiều kinh nghiệm, cậu cũng có thể ăn tiền khi tải lên các video về quy trình sản xuất.

Mục Mộc đã đáp ứng được rất nhiều khách hàng có những yêu cầu kỳ quái, nên chiếc váy có dây kéo bên hông cũng không làm khó được cậu.

Buồn cười.

Có trận chiến nào mà A Trạch chưa từng thấy bao giờ chứ?

Mục Mộc tự tin ngẩng đầu, nhìn thấy cục silicon treo trên ngực mình, vẻ mặt lập tức ngây người.

“……”

Đệt.

Trận chiến này thì đúng là chưa thấy bao giờ.

Mục Mộc, vô cảm nhìn cái ngực giả trong tay, cảm thấy từ cơ thể đến tim đều ô uế.

Cậu không khỏi bắt đầu tế phẩm, nguyên chủ tại sao lại cẩu thả lâu như vậy?

Với bộ ngực giả này?

Với khuôn mặt này?

Hay là nên dựa vào Tần Dục Thành không được?

Làm sao có thể dựa vào Tần Dật Hiên?

Nghĩ thế nào cũng đều là bằng Tần Dục Thành không được nhỉ?

Nếu mà đã lăn giường một lần thì sẽ dễ dàng bị đâm thủng, nếu không phải Tần Dục Thành không được, vậy thì cũng không có cách giải thích nào khác!

Mục Mộc soi gương lau mặt.

Mặc dù cậu không thích khuôn mặt rất phụ nữ của mình, nhưng cậu từ trước đến nay cũng biết rằng mình không xấu, lại thuộc tuýp “mặt này mà là con gái thì kiểu gì cũng làm hoa khôi lớp”.

Vậy mà trước người vợ có vẻ mặt như vậy lại không động lòng, Tần Dục Thành hẳn là có bệnh giấu giếm.

Thảo nào tác giả không bao giờ viết về nam chính đẩy nữ chính!

Trời ơi! Tần Dục Thành, anh thật thảm!

Mục Mộc bày tỏ sự lo lắng của mình về điều này.

Cậu thở dài, đột nhiên cảm thấy mình cũng không có vẻ đau khổ như vậy.

Cậu đặt bộ ngực giả trong tay xuống, cởi váy, thấy trên đùi có một vết sẹo cũ.

Huh?

Tại sao lại trên cơ thể này có vết sẹo như vậy?

Mục Mộc sửng sốt.

Trước khi bị lũ trẻ vây quanh châm biếm vẻ ngoài của mình, Mục Mộc đã từng là một con khỉ da vui vẻ nhảy nhót tưng bừng.

Trong sân lúc đó có những thanh xà kép, song biện pháp bảo vệ không được thực hiện tốt, vết sẹo ở đùi Mục Mộc là do ngã khi chơi xà kép.

Vết sẹo này đã ở với cậu gần 20 năm, mỗi ngày thay quần áo đi tắm đều có thể nhìn thấy nó.

Mục Mộc sờ lên vết sẹo trên đùi, cảm giác sờ sờ giống hệt như vết sẹo của chính mình.

Mục Mộc cau mày mặc chiếc quần đi biển vào, che đi vết sẹo trên đùi.

Thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ Mục Mộc ở đây hồi nhỏ chơi xà kép cũng bị gãy chân sao?

Mục Mộc không đoán được.

Cậu liếc nhìn một hộp dây buộc tóc bên bồn rửa mặt, thấy mới lạ, cậu tự buộc tóc, cầm lấy chiếc ngực giả do dự hồi lâu, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, trên mặt đầy thống khổ như bị tra tấn, mặc vào.

—— Ngay khi chủ động khoác lên mình thứ này, dường như có thứ gì đó đã rời bỏ tui rồi.

Mục Mộc một mặt nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời, thần sắc ảo huyền siêu nhiên khoác lên mình chiếc áo phông, mang theo sức nặng không nên có, cậu quay đầu, kéo dép lê tìm điện thoại. (Kéo ở đây là kéo lê á, kiểu mọi người đi dép trong nhà mà đi loẹt xoẹt không nhấc chân lên í.)

Cậu hy vọng trong điện thoại sẽ lưu một số thông tin hữu ích, nhưng cậu lục tung khắp nơi cũng không tìm thấy tin tức gì bất thường trong điện thoại, trông như một người đứng đắn.

Các đối tượng trong danh bạ và phần mềm xã hội đều là “ông X”, “bà X” hoặc tên của họ.

Không có ghi chú nào từ cha mẹ, lịch sử trò chuyện lại cực kỳ sạch sẽ không tin nổi.

Mục Mộc ngồi trên ghế sô pha, lật qua ứng dụng khác nhau nhiều lần, nhưng cả cái nịt cũng không có.

Cũng đúng.

Lừa nhân vật nam chính xoay quanh kẻ nói dối, nghĩ như thế nào cũng sẽ không để lại một lỗ hổng đơn giản trên điện thoại đâu.

Có thể ngay cả số điện thoại di động này cũng là mới luôn.

Dù sao người ta cũng là người mà thậm chí có thể giả mạo giới tính trên thẻ ID của họ, thậm chí còn dùng chuyện này để lừa Tần Dục Thành vào phần mộ hôn nhân với mình!

Mục Mộc ngồi xếp bằng trên sô pha, chìm đắm trong suy nghĩ.

Tác giả không hề tốn xíu giấy mực nào cho gia đình và mối quan hệ giữa các cá nhân của Mục Mộc.

Có lẽ là do tác giả nhận ra rằng độc giả của tiểu thuyết trùng sinh cũng thiếu kiên nhẫn khi xem nội dung nhân vật chính bị ngược đãi trước khi trùng sinh, cho nên mở đầu văn chương chính là nội dung Tần Dục Thành bán nhà cưới này.

Mục Mộc đặt điện thoại xuống, vẻ mặt buồn bực.

Từ tình hình hiện tại, có vẻ như cậu vẫn còn trước khi bắt đầu cốt truyện ——— hoặc có thể, sau khi Tần Dục Thành vừa ném cậu đi, hiện tại đã đi bán nhà.

Mục Mộc biết Tần Dục Thành tự có nơi khác để đi.

Trong nguyên tác, sau khi Tần Dục Thành nhét nguyên chủ vào một căn nhà cho thuê giá rẻ, không sống ở đó, cũng chính là thường tìm đến nguyên chủ để tạo ra cảm giác tồn tại.

Tần Dục Thành có một ngôi nhà tự xây ở ngoại ô thành phố, do cha mẹ nuôi để lại.

Mục Mộc nhớ lại cốt truyện, cảm thấy hiện tại trên đời này ai hiểu biết Tần Dục Thành nhất, cậu nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.

Cuộc đời của Tần Dục Thành trước khi trùng sinh rất thăng trầm, y xuất thân từ một cô nhi viện, được nhận nuôi bởi một gia đình lao động rất bình thường, trải qua một tuổi thơ êm đềm hạnh phúc.

Y thông minh, học rất giỏi, rất độc lập, quyết đoán, thuộc loại học bá trong học tập, giành được nhiều giải thưởng đến tay nhưng những điều tốt đẹp này đã kết thúc vào kỳ nghỉ hè khi y thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi đi du lịch với cha mẹ nuôi của mình thì đã gặp một trận núi lở, ngày đó, Tần Dục Thành tiêu chảy không leo núi, may mắn tránh thoát một kiếp, mà cha mẹ nuôi của y thì chết trong vụ tai nạn đó.

Nhưng y đã được nuôi dạy tốt, cũng không thất bại hoàn toàn, vẫn cứ hăng hái hướng lên, nổi bật hơn mọi người, sắp xếp lại một gia đình hạnh phúc, có một người vợ lý tưởng và một cuộc hôn nhân tuyệt vời.

… Ai biết rằng nguyên chủ lại tấn công.

Bà mịa nó.

Anh thật thảm, Tần Dục Thành.

Mục Mộc tự kỷ một hồi, nghĩ thầm bị đối xử như vậy đến cậu cũng hắc hóa.

Quỹ đạo lên voi xuống chó của cuộc sống là chuyện bình thường, giống như một con tàu lượn trong một vòng tròn lớn khiến con người ta điên đảo.

Mục Mộc thở dài.

Cậu đặt chiếc điện thoại không cung cấp bất kỳ thông tin nào xuống, chuẩn bị lục soát phòng làm việc và phòng ngủ.

Nguyên chủ gan to bằng trời thành như vậy, có thể gϊếŧ chết Tần Dục Thành một lần, cũng phải chuẩn bị cho mình đường lui.

Là thời điểm thử nghiệm sửa mái nhà dột .

Mục Mộc đứng lên, bắt đầu lục tung tùng phèo.

Nguyên chủ đã có gia đình, gia cảnh chắc cũng khá, vì cốt truyện do tác giả viết, tình cờ Tần Dục Thành bị kẹt lại, thấy một đại gia kinh doanh họ Mục, cũng giống y đến bảy phần, liền tiến lên nói chuyện thì được biết đối phương có một cậu con trai nhỏ tên Mục Mộc.

Tác giả ngắt chương ở đây bằng một cái “click”, để lại một câu “Ly miêu tráo thái tử” câu khách, không hề đề cập đến thái độ của Tần Dục Thành đối với chuyện này.

Sau đó khu bình luận sách liền cao trào, bắt đầu dồn dập, sau đó tác giả bỏ gánh không làm, thái giám.

Bây giờ Mục Mộc đầu óc mơ hồ nơm nớp lo sợ, vừa không biết Tần Dục Thành có biết nguyên chủ là nam nhân, hay là Tần Dục Thành biết nguyên chủ vô tình trộm đi cuộc đời của y.

Là rất đau đớn.

Mục Mộc nhìn qua tủ đầu giường và tủ cửa sổ trong phòng ngủ chính, nhưng không tìm thấy thứ gì đáng để nghiên cứu.

Cậu thở dài, quay đầu đi vào phòng làm việc.

Phòng làm việc khác với bên ngoài ấm áp, đó là phong cách kinh doanh rất nghiêm túc, cái tủ sách chiếm hết bức tường cũng là một cái tác phẩm vĩ đại mà Mục Mộc không hiểu gì hết.

… Có vẻ như Tần Dục Thành đang dùng nơi đây.

Mục Mộc lưỡng lự nhưng cũng bước vào phòng làm việc, lục tủ sách và ngăn bàn.

Tần Dục Thành lúc này mới bắt đầu kinh doanh, nhưng mớ giấy tờ, hợp đồng lộn xộn, thực tế khá nhiều.

Mục Mộc không thể hiểu được tên của những hợp đồng đó, nhưng số lượng và trọng lượng của những túi tài liệu này đủ để chứng minh năng lực của Tần Dục Thành.

Mục Mộc cẩn thận tìm kiếm, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tư làm việc của Tần Dục Thành, cậu cẩn thận khôi phục lại chỗ vừa lật.

Kết quả tìm kiếm vẫn không có gì.

Mục Mộc thở dài một hơi, ở trong phòng khách ngẩn ngơ hồi lâu, tự giận mình ném mình vào trên sô pha.

Bỏ đi, chán quá, phá đi!

Mục Mộc lật người, vùi đầu vào gối, gục hai giây, rồi như một con cá chép bật dậy, bỏ gối xuống, bước vào bếp.

Đói bụng.

Ăn no rồi lại tìm cẩn thận sau.

Mục Mộc mở tủ lạnh.

Đêm nay sẽ nghỉ ngơi trong phòng ngủ dành cho khách một đêm, ngày mai hành sự.



Tần Dục Thành đang ngồi trong quán cà phê ven đường, nhìn ánh đèn neon lấp lánh trong đêm, ánh mắt u ám, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tại sao y lại rời đi?

Vì buồn nôn.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào đi nữa cũng không phải y rời đi?

Đó là căn nhà y mua, có tên trên giấy chứng nhận bất động sản, Mục Mộc chỉ xách túi dọn đến ở thôi.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, thì phải là Mục Mộc cút đi chứ không phải y.

Tần Dục Thành mặt lạnh, một hơi uống cạn ly cà phê trong cốc, hít thở sâu, thanh toán hóa đơn, dự định quay lại tìm nhóc nói dối tính sổ.

Kết hôn sẽ không ly hôn, Mục Mộc càng muốn ly hôn, y lại càng không ly hôn.

Bất kể là kết hôn hay ly hôn, y sẽ không thiệt thòi với điều kiện tiên quyết là đề phòng Mục Mộc.

Mà nhóc nói dối đó chắc chắn sẽ sốt ruột.

Tần Dục Thành ngồi vào ghế lái, mặt không thay đổi khởi động xe.



Mục Mộc lấy điện thoại di động, nằm ở trên giường phòng cho khách than thở.

Cậu mới suy nghĩ một hồi thì phát hiện APP của thế giới này cũng chả khác gì thế giới của cậu.

Thế nhưng thế giới này cũng không tồn tại một Mục Mộc khác.

Cuối cùng, anh ta đã biến mất cửa hàng Taobao bốn viên kim cương và tài khoản video có thể kiếm một số tiền để mua sắm tạp hóa đã biến mất. Anh cũng không thể biết được nguồn thu nhập ban đầu của Mu Mu là gì.

Câu xuyên qua, cửa hàng 4 kim cương trên Taobao mà cậu vất vả gây dựng biến mất, tài khoản video kiếm đôi đồng mua đồ ăn cũng mất luôn, cậu cũng không rõ nguồn thu nhập của Mục Mộc nguyên chủ từ đâu tới.

Tuy nhiên, trong số dư ngân hàng có tận 320.000, có thể đã tiết kiệm chi phí khá lâu rồi.

Nhưng cậu cũng không thể tiêu tiền trong tài khoản của nguyên chủ được.

Lỡ như, cậu nói lỡ như cậu có thể quay lại, nguyên chủ sẽ chết lặng khi đối mặt với tài khoản không còn tiền mất.

… Mặc dù nguyên chủ không phải là người tốt lành gì.

Nhưng Mục Mộc cảm thấy cho dù đối phương là người xấu, cũng không thể làm ra chuyện khiến chính mình trở thành người xấu được.

Cũng không biết cậu phải ở đây bao lâu, kiểu gì thì kiểu cũng phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Mà nếu mãi mãi không thể quay trở lại, vậy thì cần phải làm việc chăm chỉ hơn.

Ngoài ra, vấn đề thân thế cũng phải được giải quyết.

A Trạch nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình thực sự không biết gì ngoài thủ công và cắt video.

Thực tế, nếu như nhìn theo một cách khác, cậu nhận được một đơn đặt hàng qua Internet, sau này dù cậu có rời đi, dường như nguyên chủ cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Mục Mộc đặt điện thoại xuống, lăn lộn ở trên giường, cọ cọ chăn bông mềm mại.

Mùi trên giường rất dễ chịu, là mùi thơm của gỗ thông lạnh.

Mục Mộc sắp xếp hoàn cảnh hỗn loạn, cũng không có nghe thấy đóng cửa phòng.

Huyền quan sáng đèn.

Mục Mộc từng sống trong một tổ nhỏ có hai phòng, một phòng khách và một phòng tắm. Cậu đã hình thành thói quen giữ đèn ngủ để không va vào tường khi đi xuỳ xuỳ vào ban đêm.

Tần Dục Thành khi ra thang máy nhìn thấy ánh đèn còn sót lại trên huyền quang thì hơi sững sờ.

Mục Mộc chưa bao giờ để đèn, nói có ánh sáng thì không ngủ được, đến nỗi ngay cả rèm cửa trong phòng ngủ chính cũng là rèm cửa dày cộm.

Tần Dục Thành đặt thẻ thang máy lên tủ giày, liếc nhìn đôi dép con thỏ màu xanh còn sót lại trong giày, y mở tủ giày ra nhưng không tìm được đôi khác.

Y nhíu mày, đi chân trần vào phòng, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Cửa phòng ngủ chính mở toang, bên trong trống rỗng.

Tần Dục Thành quay đầu liếc nhìn cửa phòng làm việc và phòng ngủ dành cho khách đang đóng chặt, mày càng nhíu chặt hơn.

Y nhấc chân tới phòng ngủ dành cho khách, mở cửa.

Ánh sáng rực rỡ tràn xuống từ cửa, người trên giường chưa ngủ, ôm chăn mê man trừng mắt bỗng nhiên co rụt lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn y, một đôi mắt mèo trợn tròn xoe.

Tần Dục Thành nhìn chằm chằm Mục Mộc, ánh mắt quét qua quần áo cùng dép lê trên đất, sắc mặt càng ngày càng tối.

Nhóc nói dối hiện đang ở trong phòng của y, nằm trên giường y, mặc quần áo, đeo dép của y.

Tần Dục Thành mấp máy môi, lửa giận gần như ngưng tụ thành thực thể: “Cô đang làm cái gì vậy?”

Mục Mộc co người lại theo bản năng, thận trọng: “Ngủ, ư, ngủ …?”

Tần Dục Thành nói như nghiến từng chữ: “Ở trong phòng của tôi?”

Mục Mộc: Σ? !

Tần, phòng của Tần Dục Thành? !

Chờ đã, đây không phải là phòng ngủ dành cho khách sao? !

“Quần áo của tôi, dép của tôi.”

Đầu óc Mục Mộc trống rỗng: “… a.”

Tần Dật Hiên giống như một con sư tử bị kích động: “Đây là giường của tôi.”

Mục Mộc nắm lấy một sợi óc từ trong hỗn loạn.

Cứu, cứu với! !

Tôi phát hiện một chuyện ghê gớm vô cùng!

Tần Dục Thành, một người đàn ông có vợ ngủ ở phòng cho khách của anh ta! Khách! Nằm! !

Trong lúc hoảng sợ tột độ, Mục Mộc vẫn không khỏi lộ ra vài phần thương hại cùng Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành, hình như anh ta có bệnh giấu giếm.

Tác giả có lời muốn nói:

Mãnh nam cử tạ thật sự: Dép lê thỏ hồng

Nữ trang đại lão giả: Mang ngực giả như cực hình

Ừm…những chỗ xưng ‘tui’ là nội tâm Mục Mộc, A Trạch là cái nickname mà tác giả gán cho Mục Mộc xuyên qua vì sau này còn có thêm một nhân vật cũng tên Trạch nữa nên mình giải thích luôn. Dù Tần Dục Thành biết Mục Mộc là nam nhưng ảnh vẫn chưa xé mặt với Mục Mộc nên mình vẫn sẽ để “cô-tôi” nhé, Tần Dục Thành trong thâm tâm thì gọi Mục Mộc là hắn hoặc Mục Mộc.