Chương 2:

8 October, 2021Heo

2 người vuốt lông

Edit : Heo

Mục Mộc thiên tính vạn tính, nhưng không tính tới trở ngại lớn nhất đối với việc ly hôn của cậu lại đến từ Cục Dân Chính!

Cmn ai nhìn thấy chuyện này mà không kêu lên một tiếng việc tốt!

Chưa từng nghĩ lại chả được tích sự gì. (Câu này mình chém đó, nguyên văn là: 未曾设想且没有卵用的道路增加了。)

Mục Mộc ngẩn người trước cửa sổ, chốc lát, cậu nói nhỏ: “Có thể châm chước một chút không?”

“Cái này …” Tiểu cô nương trước cửa sổ khó xử lắc đầu, sau đó thấp giọng nói: “Quy củ là như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”

Mục Mộc đang muốn nói.

Tần Dục Thành vươn tay gõ lên mặt bàn.

Mục Mộc ngậm miệng.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc từ trên xuống dưới.

Kẻ lừa gạt vẫn còn nguyên vẻ lo lắng và bất lực trên khuôn mặt, hơi nghiêng đầu, không nhìn y.

Có lẽ cũng không dám.

Tần Dục Thành hờ hững nghĩ.

Công bằng mà nói, Mục Mộc thực sự rất ưa nhìn.

Không phải là loại vẻ đẹp trong sáng thoạt nhìn đã đốn tim người ta, mà là loại ngọt ngào, nhìn cậu cười sẽ không nhịn được cũng cười theo.

Nhưng bây giờ Tần Dục Thành không có ý định thưởng thức nó.

Cõi lòng y đầy ác ý, đang nghĩ xem có nên cởi bỏ bộ mặt của kẻ dối trá ở nơi công cộng, đem nó ra phơi nắng hay không.

Tần Dục Thành híp mắt, nghĩ đến dáng vẻ Mục Mộc vừa chạy nhảy vừa ngốc nghếch.

Y và Mục Mộc cưới nhau được 4 năm, y nhớ vợ mình từ trước đến nay thân thể luôn yếu đuối nên y đã ở bên đối phương qua 4 năm kết hôn Plato.

Code chú thích:

* Chú thích

Platonic là kiểu tình yêu thuần túy, một dạng tình cảm không quá phức tạp như yêu đương lãng mạn nhưng vẫn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc ngọt ngào.

Thật khó biết bao đối với người đàn ông bình thường về thể chất và tinh thần, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Xưa nay Tần Dục Thành là muốn ân cần, san sóc với đối phương, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy vô cùng nực cười.

Đầu óc Tần Dục Thành tràn đầy bốn năm ký ức, y thật sự không nhớ được bộ dáng ban đầu của Mục Mộc.

Nhưng y có thể thấy được Mục Mộc lúc này vẫn không quen đi giày cao gót.

Nếu như y trước đây, có lẽ sẽ chỉ cho rằng cậu vụng về cực kỳ đáng yêu, sau đó nói với Mục Mộc nếu không thoải mái, không nên ép mình đi giày cao gót.

Tần Dục Thành kéo khóe miệng, châm chọc nói: “Đi giày quen rồi à?”

Mục Mộc không có phản ứng, mờ mịt đáp: “Hả? Hả? Vẫn được, ổn?”

Mục Mộc mờ mịt luống cuống khiến nét mỉa mai trên khuôn mặt của Tần Dục Thành ngưng trệ, theo bản năng thu liễm một chút, lập tức cảm thấy chính mình nhẹ dạ, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

Y nhớ tới một chút việc không tốt.

——Những kỷ niệm đó vốn nên ấm áp tuyệt vời, nhưng sự thật trần trụi được phơi bày lúc này chỉ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Người trông nhút nhát và yếu ớt trước mặt y đã phản bội y rồi.

Tình yêu và hôn nhân của họ ngay từ đầu đã là một trò lừa đảo—— Một trò lừa đảo mà Mục Mộc lên kế hoạch vì một người khác.

Tần Dục Thành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi trấn định.

Mục Mộc chú ý phản ứng của Tần Dục Thành, không khỏi hoảng sợ.

Cậu không biết nguyên bản Mục Mộc nên là hình tượng gì, chỉ sợ bị nhìn thấy có điều gì đó không đúng.

Tác giả không dành nhiều chương cho nhân vật Mục Mộc.

Truyện nam chính mà, hẳn phải tập trung ở nhân vật chính. Hơn nữa, tác giả đặt tất cả sự thú vị của áng văn vào sự nghiệp, kết quả là hầu như không có tên cô gái nào có thể được thống kê trong cả áng văn.

Mục Mộc chỉ nhớ ngay từ đầu áng văn này, người vợ mà nhân vật chính nhắc đến đã từng là một cô gái rất ôn nhu thiện lương.

Khá lắm.

Ôn nhu thiện lương.

Làm một cô gái ôn nhu thiện lương là như thế nào?

Đầu óc Mục Mộc trống rỗng.

Cậu thực sự không tính là thông minh, cũng không thích giao lưu, ngay cả công việc cũng thông qua Internet để nhận đơn đặt hàng, sau đó thực hiện các công việc thủ công.

Đừng nói đến cô gái ôn nhu thiện lương là như thế nào.

Chỉ là những cô gái bình thường, Mục Mộc còn không tiếp xúc sâu, thậm chí còn hiếm khi trò chuyện, huống chi lại là một cô gái ôn nhu thiện lương.

Mục Mộc chỉ cảm thấy đầu óc nhũn ra.

Hơn nữa bây giờ Tần Dục Thành rốt cục có biết vợ mình là đàn ông không … à đợi đã?

Mục Mộc phát hiện điểm mù.

Cậu nhớ trước khi được trùng sinh lần nữa, Tần Dục Thành kết hôn với nguyên chủ đã gần bốn năm.

Trong bốn năm, nếu Tần Dục Thành vẫn không biết vợ mình là đàn ông, điều đó không có nghĩa là–

Tần Dục Thành không … ouch, không phải, chưa bạch bạch bạch à?

Code chú thích:

* Chú thích

*Nguyên văn: cổ quá chưởng, hiểu nôm na là vỗ cổ tay, khi vỗ thì có tiếng bạch bạch bạch như bun ba la bum á.

Mục Mộc bị chính suy đoán của mình gây chấn động ngây người, sốc kinh khủng.

Ôi trời ơi! tác giả!

Con trai của ông hình như…không được á! !

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc sững sờ cả người, sốt ruột nói: “Lý do là cái gì?”

Mục Mộc hoàn hồn: “Hả? Cái gì?”

Tần Dục Thành: “Lý do ly hôn.”

Khi chủ đề ly hôn được nhắc đến, Mục Mộc đột nhiên sôi nổi lại.

“Tôi chỉ nghĩ rằng, quá nhanh.” Cậu vừa thì thầm vừa quan sát biểu hiện của Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành chế nhạo: “Kết hôn là em cầu, bây giờ nói quá nhanh?”

Mục Mộc: “!”

Ra là như vậy!

Mục Mộc sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi rất xin lỗi, tôi đổi ý rồi.”

“…”

Tần Dục Thành nhận ra rằng, tên nhóc lừa dối có vẻ háo hức muốn phân rõ mối quan hệ với y.

Mặc dù không hiểu tại sao, trong trí nhớ cũng không có chuyện này, nhưng y cũng không muốn như ý Mục Mộc: “Tôi không đồng ý.”

“?” Mục Mộc không nghĩ ra, “Tại sao?”

Tần Dục Thành chỉ khoanh tay nhìn cậu, không lên tiếng.

Mục Mộc nghĩ tới nghĩ lui, trong kiến

thức xã hội cằn cỗi của mình cậu tìm thấy khả năng mấu chốt.

Cậu bừng tỉnh: “Tôi chỉ muốn ly hôn, tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh, tôi có thể đi ra khỏi nhà. “

Tần Dục Thành nghe cậu nói những lời này, nghĩ đến tài sản bị cậu chuyển sạch trước khi trùng sinh, vẻ mặt lập tức méo mó.

Y nhìn Mục Mộc, không muốn làm theo ý cậu: “Tôi không đồng ý.”

Mục Mộc: “… ?”

Tình huống như thế này thì phải làm gì?

Mục Mộc bắt đầu luống cuống.

“Em có thể cố gắng thuyết phục tôi bằng những lý do tốt hơn.”

Tần Dục Thành vươn tay đem tài liệu trên quầy cất đi, y lắc lắc trước mắt Mục Mộc, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Mục Mộc thấp hơn y một cái đầu.

“Hoặc em có thể lấy lòng tôi nhiều hơn, có lẽ tôi sẽ vui, sẽ đồng ý chăng? “

Hai tay xách túi của Mục Mộc đột nhiên siết chặt, da đầu tê dại.

Cậu nhớ lời kịch này.

Tần Dục Thành cũng nói với Mục Mộc nguyên chủ—— Đó là lời khi mà Tần Dục Thành đánh ngã đối thủ, nói với nguyên chủ tới cầu xin.

—— “Lấy lòng tôi, có lẽ tôi vui một hồi, liền buông tha cho hắn?”

Sau đó thì sao?

Sau đó, vị kia cùng nguyên chủ cắm sừng trên đầu Tần Dục Thành, rồi cưỡi máy bay riêng do nguyên chủ sắp xếp cho hắn rời khỏi đất nước, thì rơi máy bay.

Rơi xuống biển rộng lớn, ngay cả thi thể cũng không được tìm thấy.

Mục Mộc: “…”

Bắt đầu sợ sệt.

Lúc đó đọc văn chỉ thấy mát lòng!

Đáng ghét!

Trong xã hội hiện đại dưới chế độ pháp quyền còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao?

Tác giả, ông nói không có tí logic nào!

Mục Mộc gần như nghẹn ngào.

Tần Dục Thành không thèm ở lại đây nữa, nhét túi roi trong tay vào l*иg ngực Mục Mộc, xoay người rời khỏi Cục Dân Chính.

Mục Mộc đứng yên tại chỗ, không đi theo.

Xí phí lời?

Họ đều đã kết hôn, kiểu gì cũng sống cùng nhau, chỉ có ngốc mới theo!

Mặc dù giấy kết hôn đã bị lấy đi, nhưng điện thoại di động tạm thời có thể giải quyết một phần vấn đề, biết đâu có thẻ căn cước điện tử thì vấn đề kia lại càng nhỏ hơn.

Mục Mộc ôm lấy roi, mang theo túi xách đựng điện thoại di động, háo hức nhìn bóng lưng của Tần Dục Thành, cầu mong đối phương tốt nhất nên bước đi không ngoảnh lại.

Nhưng Tần Dục Thành vẫn chưa sẵn sàng để cậu đi.

Vào lúc sắp bước ra khỏi cửa Cục Dân Chính, Tần Dục Thành dừng lại, quay đầu nhìn Mục Mộc vẫn đang ở bên trong.

“Không đi?”

“…”

Thực sự không muốn đi mà chỉ muốn chạy.

Mục Mộc thấy chua xót.

Ngài có thể thương xót không, tui chỉ là một người qua đường vô tội bị cuốn vào, không đáng để ngài quan tâm như vậy!

Mục Mộc rưng rưng nước mắt nhấc chân lên, dịch bước như kiến.

Cô gái trẻ từ phía sau cửa sổ đang theo dõi họ nhẹ nhàng gõ vào bàn một cái.

Mục Mộc đột nhiên như được đại xá, quay đầu nhìn cô.

Cô gái trẻ ở bên cửa sổ thấp giọng nói: “Gái ơi, mấy người…gái có phải bị một tên tra nam lừa gạt không?”

Mục Mộc bị “Gái ơi” làm cho nghẹn ngào: “?”

Cô gái cửa sổ lộ ra một chút phẫn nộ: “Nãy tôi mới nghe hết rồi! Nói cái gì mà để cho vừa lòng hắn, mấy người lần đầu tiên đến kết hôn cũng không phải như vậy, hắn ỷ vào giấy chứng nhận mới hiện nguyên hình sao?”

Mục Mộc sửng sốt giải thích: “Không phải, chỉ là tôi muốn đơn phương rời đi, không cùng hắn…”

“Gái ơi, gái đừng lo, phía bên tôi giúp gái hẹn trước, lúc đó sẽ thông báo cho gái sớm nhất có thể.”

Mục Mộc bế tắc vội vàng đóng miệng giải thích.

Tần Dục Thành dựa vào khung cửa Cục Dân Chính, khoanh tay, sốt ruột thúc giục: “Mau lên.”

Mục Mộc nhìn về phía Tần Dục Thành bị đội nồi tra nam, trong nháy mắt có chút thương cảm náy, với nội tâm cực kỳ thành kính, cậu cúi đầu với y bày tỏ sự áy náy, sau đó mạnh dạn bước đến bên cạnh Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành thấy cậu đi theo cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi.

Mục Mộc đi theo phía sau Tần Dục Thành, không dám tiến thêm một bước.

Cười chết, căn bản không dám đi loạn.

Mục Mộc hai mắt vô thần.

Cậu không biết xe của Tần Dục Thành là xe nào, hay là hôm nay y không hề lái xe.

Mắt cậu tối thui, đưa tay không thấy được năm ngón, thậm chí ngay cả mình ở chỗ cũng không biết!

Nếu như tìm nhầm xe hoặc nhầm cửa, chẳng phải sẽ bị lộ ngay tại chỗ à.

Mục Mộc cảm thấy dù là phải lựa chọn “Để cho Tần Dục Thành phát hiện Mục Mộc không phải là goá phụ đen” hay là “Để cho Tần Dục Thành nghĩ rằng Mục Mộc là goá phụ đen” thì cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Nhưng kết quả của cái sau vẫn có thể đoán trước được, còn cái trước là một con đường hoàn toàn không ai biết đến.

So sánh cả hai, an toàn nhất vẫn là nên duy trì hiện trạng.

Mục Mộc cầm túi roi, đi theo Tần Dục Thành từng bước một, từng bước…Mục Mộc vốn không biết gì về xe, vẻ mặt ủ rũ, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra xe là nhãn hiệu gì.

Tần Dục Thành sờ thắt lưng, phát hiện trên người không treo chìa khóa xe.

Y quay đầu, vươn tay: “Chìa khóa.”

Mục Mộc nhìn bàn tay duỗi ở trước mặt, nhướng mi, nhìn chằm chằm Tần Dục Thành hai giây sau mới mở túi ra.

Sau đó Mục Mộc nhìn hai chùm chìa khóa trong túi, trong lòng hồi hộp một chút.

Chết tiệt, sao lại có hai chùm!

Mục Mộc, người chưa bao giờ chạm vào ghế lái xe và cũng chưa sẵn sàng để thi lấy bằng lái xe, muốn khóc không ra nước mắt.

Cứu với.

Nếu cậu lấy nhầm chìa khóa, có phải sẽ chết tại chỗ!

Cả người Mục Mộc đông cứng lại.

“Lề mề cái gì?” Tần Dục Thành nhíu mày, cảm thấy hôm nay người này cực kỳ ngốc.

Y trực tiếp duỗi tay ra, lấy chìa khóa xe trong túi xách của Mục Mộc, ngồi vào ghế lái.

Mục Mộc lưỡng lự giữa ghế phụ và ghế sau, để thể hiện sự kiên quyết của cuộc ly hôn, cửa ghế sau đã được mở ra.

Tần Dục Thành hơi dừng lại, cảm thấy có chút không thoải mái với việc Mục Mộc di chuyển ngồi vào ghế sau.

Y cau mày liếc nhìn túi roi được Mục Mộc đặt qua một bên.

——Đây là loại trái cây yêu thích của Mục Mộc.

Khi trùng sinh trở về, y liền mang theo túi roi này, rõ ràng là đặc biệt mua cho kẻ nói dối đó.

Tần Dục Thành đột nhiên cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

Y trầm mặt: “Quả roi, em không ăn à?”

Mục Mộc: “?”

Mục Mộc quay lại nhìn túi roi.

Cậu không thích ăn cái này.

Mục Mộc khẩu vị rất nặng, quả roi đối với cậu mà nói thì có vị nhạt lắm.

Tần Dục Thành đặc biệt nhắc tới chuyện này là muốn làm gì?

Mục Mộc ngập ngừng.

Cậu chỉ cảm thấy mỗi cử động của Tần Dục Thành dường như đều là báo trước cho cậu.

Kết cục rơi máy bay vì hợp tác với cặp sừng rõ ràng ngay trước mắt.

Mục Mộc không có bất kỳ hy vọng nào đối với ý thức pháp luật của nhân vật chính dưới ngòi bút của tác giả!

Tần Dục Thành nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Đã rửa sạch rồi.”

Mục Mộc: “…”

Đây không phải là vấn đề đã rửa sạch hay chưa.

Mục Mộc nghi ngờ quả roi có vấn đề – như bị hạ độc, hoặc bị nhiễm độc, hay gì đó.

Mặc dù trong nguyên văn, vị nguyên chủ đã đi đến giai đoạn sau sự nghiệp của Tần Dục Thành, nhưng ai mà biết là do nguyên chủ thông minh, hay là do Tần Dục Thành ngay từ đầu đã không định gϊếŧ hắn?

Mục Mộc rất tự giác tự mình biết mình, cậu nhất định không cùng đầu óc thủ đoạn như nguyên chủ.

Mục Mộc cực kỳ cảnh giác, thận trọng: “… Ăn không vào, không ngon miệng.”

“Ồ.”

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, mặt không thay đổi khởi động xe.

Trong xe yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Mục Mộc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mũi chân căng thẳng, sợ rằng Tần Dục Thành đột nhiên phát ra mệnh đề, lại càng sợ Tần Dục Thành quay xe, trực tiếp đưa cậu đến đồng hoang chôn cất.

Ài.

Mục Mộc nghẹn ngào.

Mẹ kiếp.

Tui chỉ là một trạch nam vô tội, tại sao phải trải qua chuyện này!

Nhưng may mắn thay, chiếc xe đã đi về phía khu vực nhộn nhịp, sự náo nhiệt xung quanh khiến cho Mục Mộc buông lỏng rất nhiều.

Một ngã tư đèn giao thông.

Tần Dục Thành thông qua kính chiếu hậu nhìn Mục Mộc ngẩn người, thấy người bên kia hơi cau mày, như thể đang khổ não vì điều gì đó.

Tấm kính đen không thể cản được ánh nắng ở thành phố biển, đôi lông mi run rẩy dưới ánh đèn rơi xuống dưới mắt, in bóng mờ ảo, như một con bướm đang vùng vẫy vỗ cánh, mong manh lại xinh đẹp.

Tần Dục Thành theo bản năng nhẹ giọng nói: “Đang suy nghĩ gì?”

Vừa dứt lời, mặt y tái xanh.

Mục Mộc hơi giật mình, khôi phục từ trạng thái ngẩn người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tần Dục Thành trong kính chiếu hậu.

Đoán chừng là bị sự quan tâm theo quán tính của mình làm cho khϊếp vía.

Mục Mộc: “…”

Cho nên nói ly hôn không phải là xong việc à, không thích thì không nên miễn cưỡng chính mình chứ!

Van cầu ngài theo đuổi tự do, thuận tiện cũng thả cho tui một con đường sống, không tốt sao?

Mục Mộc chưa từng thấy Tần Dục Thành tổn nhân bất lợi kỷ như vậy bao giờ.

* Chú thích

*Tổn nhân bất lợi kỷ: hại người chả vì lý do gì

Trai đẹp không nói nên lời!

Vẻ mặt Tần Dục Thành bình tĩnh, không nói nữa.

Y không nói nữa, thế nên Mục Mộc đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mục Mộc thực sự không biết phải giải quyết sự tình đột ngột này thế nào, cậu cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn chưa đầy một giờ, trí thông minh của cậu đã bị rút cạn.

Một mớ hỗn độn trong đầu, trong đó câu hỏi chiếm 90% không gian suy nghĩ của cậu là liệu cậu có thể quay trở lại hay không.

Cậu luôn cảm thấy hy vọng đó rất mong manh.

Nhưng cũng may, cậu một thân một mình nhiều năm như vậy, ít nhất sẽ không để người khác lo lắng cho mình.

Hiện tại, chỉ có thể tìm thấy một chút thoải mái từ thời điểm này.

Mục Mộc suy nghĩ lung tung, dùng đầu ngón tay vo váy, cau mày.

Xe từ từ chạy vào bãi đậu xe ngầm.

Mục Mộc liếc nhìn tấm biển treo ở bãi đậu xe.

Lâm Giang Nhất Phẩm Các.

Mục Mộc rất cố gắng đào ra một chút sợi trong trí nhớ.

Lâm Giang Nhất Phẩm Các ởthành phố Z là một tiểu khu cao cấp nằm ở một góc trong khu thương mại trung tâm của Thành phố Z. Toàn bộ tiểu khu là một tòa nhà sáu tầng kiểu nhỏ phương Tây, với hai cầu thang và hộ gia đình ở các tầng riêng biệt.

Mục Mộc nhớ tới Tần Dục Thành vừa mới khởi nghiệp, vừa mới bước vào giới kinh doanh của thành phố Z. Căn phòng ở trung tâm thành phố này vì muốn kết hôn nên cắn răng mua, không tính là hàng đầu.

Trong áng văn, Tần Dục Thành trùng sinh về đã đưa ra quyết định đầu tiên, chính là bán căn hộ này, xây nhà trọ giá rẻ, nhồi nhét cái tên nguyên chủ mà y hận đến mức nghiến răng nghiến lợi vào.

Quyết định bán căn hộ này cũng mang lại cho Tần Dục Thành một đứa đàn em trung thành đầu tiên của mình.

Cũng là nhân vật duy nhất mà Mục Mộc có thể tự tin nhận ra trong nháy mắt—— Bởi vì cậu bạn này có mái tóc màu đỏ cam, kiểu thường xuyên được nhuộm lại hàng tháng.

Bỏ những chuyện tình cờ này sang một bên, đây không phải là một tiểu khu hàng đầu, nhưng trong mắt Mục Mộc đã rất cao cấp rồi.

Cậu chưa bao giờ đến một tiểu khu cao cấp như vậy trong đời.

Nhưng khi nghĩ đến việc đấu trí đấu dũng với Tần Dục Thành dưới cùng một mái nhà, Mục Mộc nhất thời không còn vui vẻ, mới mẻ khi đến với thế giới nhà giàu nữa, chỉ cảm thấy một hồi ngột ngạt.

Mịa nó, nhà ma còn không thú vị như vậy!

Mục Mộc ngồi trong chiếc xe ô tô đã dừng lại, siết chặt chiếc túi trên tay, giống như một chú chim cánh cụt vừa rời khỏi quần thể, cứng đờ, mờ mịt, không biết làm sao, chỉ có thể ngước mắt nhìn Tần Dục Thành đang ngồi bất động trên ghế lái.

Mục Mộc tha thiết mong chờ.

Tần Dục Thành không chủ động xuất chiêu, cũng không biết nên tiến hành như thế nào.

Tần Dục Thành lạnh lùng nhìn Mục Mộc đang ngơ ngác trong kính chiếu hậu.

Băng giá trên mặt Tần Dục Thành gần như đông lại.

Y mệt mỏi với vẻ ngây thơ vô tội mà kẻ dối trá luôn tạo ra trước mặt y.

Y chỉ cảm thấy buồn nôn.

Chỉ nghĩ đến việc lần sau ở cùng phòng đã khiến y không thể chịu nổi.

“Xuống xe.” Tần Dục Thành lạnh lùng nói.

Mục Mộc cầm túi sương sen ngoan ngoãn xuống xe, sau đó cậu đứng bên xe đợi Tần Dục Thành cũng xuống xe, đi theo y tìm chỗ ở.

Mục Mộc tăng 120.000 tinh thần, chuẩn bị đối mặt với mưa to gió lớn.

Nhưng ai biết được rằng Tần Dục Thành không hề xuống xe, thay vào đó, y đạp ga bỏ đi mà không quay đầu lại.

Mục Mộc nhìn chằm chằm phía sau xe của Tần Dục Thành hướng thẳng lối ra, sửng sốt.

Đi, đi rồi?

Mục Mộc sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác, khóe miệng cong lên, mừng tít mắt

Trên đời lại có chuyện tốt đẹp như vậy!

Mục Mộc mừng như điên.