Chương 5: Bắt quả tang

Những ngày sau đó, lúc Giang Tri Ôn làm bữa sáng, Dư Chu Sách vẫn chỉ liếc nhìn một cái nói có việc gấp rồi đi đến cửa ra vào. Giống như quay ngược thời gian về mấy ngày hôm trước, hồi lâu không có tiếng mở cửa, Dư Chu Sách lại quay trở lại phòng ngủ tay cầm cà vạt lần nữa đi ra.

Mấy ngày tiếp theo, Dư Chu Sách vẫn lúc nóng lúc lạnh, Giang Tri Ôn không biết đâu mà lần. Khi anh nhiệt tình anh sẽ đáp lại mọi chuyện, khi anh lạnh nhạt ngay cả một cái nhìn cũng là xa xỉ.

Phần lớn thời gian Giang Tri Ôn cũng mất hồn mất vía, cậu muốn biết Hàn Dương đang làm gì càng muốn biết quan hệ của Hàn Dương và Bách Dục đã đến bước nào…..

Giang Tri Ôn ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Dương mở cửa quán cà phê và bước vào, nhưng càng ngạc nhiên hơn, bởi vì Hàn Dương chỉ đi một mình, không có dấu hiệu nào cho thấy có sự xuất hiện của Bách Dục xung quanh hắn.

Sau khi gọi món, Hàn Dương tìm một chổ cạnh cửa sổ mà ngồi xuống, không cùng Giang Tri Ôn trò truyện nhiều. Mấy ngày sau đó đều như vậy, hắn ngồi uống cà phê từ chạng vạng đến tối, mãi đến giờ đóng cửa mới rời khỏi, mua một ít bánh mì trong quán mang về.

Cuối cùng có một ngày, Giang Tri Ôn chuẩn bị tan tầm, Hàn Dương chủ động bắt chuyện với cậu: “Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Giang Tri Ôn chưa kịp trả lời, Hàn Dương đã đề cập đến chuyện giúp gọi xe cấp cứu của Lương Vãn và nói rằng hắn chưa chính thức cảm ơn.

Giang Tri Ôn ngơ ngác gật đầu, tìm một quán gần đó, cậu theo thói quen lấy khẩu vị Hàn Dương làm chủ đạo: “Tôi đều được, anh gọi là tốt rồi.”

Hàn Dương cầm thực đơn để lựa chọn, đồng thời hỏi xem cậu có dị ứng và không thích ăn thứ gì hay không.

Giang Tri Ôn ghét sự dịu dàng và chu đáo của Hàn Dương lúc này, nghĩ rằng sau này hắn sẽ chăm sóc Bách Dục như thế hoặc là chăm sóc một người khác, sự ghen tị trong lòng cậu như sắp tuông trào ra khỏi lòng ngực.

So với việc ở cùng Dư Chu Sách, Giang Tri Ôn cảm thấy ở cùng Hàn Dương thoải mái hơn, bầu không khí cũng dễ chịu hơn.

Giang Tri Ôn luôn phải thận trọng, lo lắng phá hỏng mối quan hệ giữa Lương Vãn và Dư Chu Sách, vì vậy cậu không thể không kiềm chế bản thân.

Đối mặt với Hàn Dương, cậu bớt lo lắng hơn trước, bây giờ cậu là Lương Vãn, cho dù cậu có nói sai làm sai đều gì, Hàn Dương cũng sẽ không bất mãn với cậu.

Hàn Dương mυ"ŧ canh cho Giang Tri Ôn xong, nhìn người đang an tỉnh uống canh, nói ra ý đồ thật của mình, muốn thuê cậu làm bữa sáng cho mình: “Không cần mỗi ngày, chỉ cần một tuần một lần là được. Về phần thù lao…. đều theo ý anh.”

Giang Tri Ôn run tay vô tình làm đổ canh lên người, lời này của Hàn Dương có lực sát thương quá lớn.

Hàn Dương thấy người này đột nhiên thất thố, hắn cũng biết yêu cầu của mình quá đáng liền rút ra mấy tờ khắn giấy nói: “Món cháo ngày hôm đó rất giống Tri Ôn làm.”

Động tác cúi đầu cẩn thận lau chùi của Giang Tri Ôn lập tức ngừng lại, cậu ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Hàn Dương: “Phải không?”

Hàn Dương không hề thấy sự chua xót trong mắt cậu, trái lại hắn như đang mắc kẹt trong hồi ức tốt đẹp nào đó: “Thật sự rất giống, tôi luôn nhớ mọi thứ của em ấy.”

“Vậy anh nhất định rất yêu cậu ấy đi.” Giang Tri Ôn giả vờ vui vẻ, trong lòng lại như bị dao cắt qua khiến toàn thân cậu đều đau đớn.

Nếu Hàn Dương yêu Giang Tri Ôn, hắn sẽ không để cậu một mình ngã trên phố, ngay cả người cuối cùng cậu nhìn thấy cũng là Lương Vãn, một người xa lạ.

Linh hồn đang phải chịu đựng nổi đau huỷ thiên diệt địa nhưng thân xác này vẫn giữ gương mặt tươi cười giả dối.

Giang Tri Ôn không ngờ chính bàn tay Dư Chu Sách đã kéo cậu ra khỏi địa ngục này, Dư Chu Sách đột nhiên bắt lấy tay cậu: “Lương Vãn, em điên rồi à?!”

Lực kéo của Dư Chu Sách mạnh đến mức Giang Tri Ôn gần như bị anh kéo ra khỏi ghế.

Giang Tri Ôn nghĩ rằng chính mình có khả năng thật sự điên rồi, cậu dùng thân phận của Lương Vãn để đi ăn cơm với Hàn Dương và bị Dư Chu Sách bắt tại trận.

Cậu đã làm rối loạn, mọi thứ coi như xong, Lương Vãn cũng bị cậu làm liên luỵ.

Ngay từ khi người tên Giang Tri Ôn ngã xuống, vị trí người yêu của Hàn Dương đã thật sự không thuộc về cậu nữa, cậu không nên tham luyến những thứ viễn vong đó nữa.

Nổi xấu hổ bị bắt tại trận giống như một chậu nước lạnh dội vào người Giang Tri Ôn từ đầu đến chân, khiến từng lỗ chân lông đều run rẫy nhói lên.

Đối mặt với vẻ u buồn của Lương Vãn, Dư Chu Sách nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cậu, không đành lòng trách móc nặng nề, ngược lại trút giận lên người Hàn Dương: “Cậu không biết em ấy dị ứng rau mùi sao?”

Nghe thấy âm thanh đó cả Giang Tri Ôn và Hàn Dương đều nhìn xuống món canh với lá rau mùi xanh nổi trên mặt, cho nên cảm giác chi chích chính là tác động sinh lý, cậu bị dị ứng.

“Thật xin lỗi.” Giang Tri Ôn bị Dư Chu Sách mang ra khỏi nhà hàng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cậu nỉ non xin lỗi nhưng không biết mình nói lời này với ai.

Dư Chu Sách đi cùng Ginag Tri Ôn tới bệnh viện, trên đương đi hai bên vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.

Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn là Dư Chu Sách: “Em đói không? Muốn ăn gì không?”

Một câu quan tâm thông thường, nước mắt Giang Tri Ôn lại giống như đê vỡ không khống chế được khóc thút thít, trong miệng liên tục lặp lại: “Thật xin lỗi, tôi, tôi xin lỗi…”

Lời nói ra còn mang theo tiếng nức nở, Giang Tri Ôn thực xin lỗi Lương Vãn, Lương Vãn cùng Dư Chu Sách không bao giờ có thể trở về quá khứ được nữa, tất cả đều là lỗi của cậu.

Có khả năng trước đây Lương Vãn và Dư Chu Sách còn có cơ hội trở về với nhau nhưng hiện tại Giang Tri Ôn đã tự mình dập tắt mọi hy vọng.

Nhìn thấy Lương Vãn một mình cùng người khác dùng cơm, có lẽ trái tim Dư Chu Sách lúc ấy đã hoàn toàn quét sạch Lương Vãn ra khỏi nơi đó, vì vậy anh không chất vấn cậu, thậm chí còn thờ ơ hỏi cậu có muốn ăn gì không.

Dư Chu Sách, người mà Lương Vãn vô cùng yêu đã rời bỏ y hoàn toàn và Giang Tri Ôn cậu chính là thủ phạm gây nên điều đó.

Trong khổ sở tự trách còn trộn lẫn một nỗi đau khác, Hàn Dương sau khi Giang Tri Ôn chết mới nhớ phải trân trọng, nhưng đã quá muộn rồi.

Giang Tri Ôn cảm thấy có lỗi với tình yêu của mình, có một giọng nói trong lòng nói với cậu rằng: cậu yêu Hàn Dương như vậy, xảy ra chuyện như vậy cũng là dễ hiểu cho nên không cần phải tự trách, đây không phải là kết quả cậu muốn, đây chỉ là một tai nạn.

Linh hồn chiếm lấy cơ thể Lương Vãn để sống sót, còn đánh tan mọi hy vọng hàn gắn Lương Vãn và Dư Chu Sách, nhưng vẫn bào chữa cho sai lầm của mình, Giang Tri Ôn cảm thấy mình thật hèn hạ.

____

Giang Tri Ôn: Mẹ kiếp, Lương Vãn ăn cơm với trai bị bắt tại trận! Làm sao bây giờ?

Dư Chu Sách: Vợ tôi dị ứng với rau mùi nhưng lại uống canh rau mùi, tôi phải làm sao?

Hàn Dương: Chết tiệt, cậu ấy bị dị ứng rau mùi, phải làm sao bây giờ?