Trước khi đưa Giang Tri Ôn về nhà, Hàn Dương đã đem Bách Dục đuổi đi: “Tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Thấy Bách Dục thoả hiệp rời đi, Giang Tri Ôn thở phào nhẹ nhõm. Bách Dục không cần làm gì cả, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu liền cảm thấy trái tim mình đang phải chịu đựng nổi đau như bị cắt thành từng mảnh.
Chổ ở của Lương Vãn chỉ cách quán cà phê một con phố, sau khi chia tay Dư Chu Sách đã đem phòng ở để lại cho Lương Vãn, cũng coi như một hành động dịu dàng ôn nhu cuối cùng.
Mở cửa vào nhà, bữa sáng vẫn còn trên bàn, thức ăn lúc sáng Giang Tri Ôn vẫn chưa động đến.
Với những món ăn quen thuộc cùng hai bộ bát đũa, Hàn Dương suýt chút nữa lầm tưởng đây là nhà mình, khung cảnh quá giống, chỉ có Giang Tri Ôn không có trong bức tranh này.
“Anh có muốn cùng tôi ăn chút gì không?”
Giang Tri Ôn đưa một cành oliu cho hắn, lo lắng Hàn Dương sẽ quay người rời đi, cho hắn thêm một lý do ở lại, “Anh là muốn hỏi về Giang Tri Ôn đúng không?”
Hàn Dương cũng thuận thế ngồi xuống bàn ăn, cực kỳ lễ độ nói “Quấy rầy rồi.”, Giang Tri Ôn nói “Không có gì.” Rồi mang đồ ăn trên bàn vào bếp hâm nóng.
Hàn Dương có thể rời bỏ người yêu là Giang Tri Ôn, lại bởi vì lời thỉnh cầu của người xa lạ Lương Vãn liền đưa người ta về nhà, còn ở lại ăn cơm.
Dùng phương thức người xa lạ để ở chung, Giang Tri Ôn thế nhưng cảm thấy Hàn Dương so với dĩ vãng càng ôn nhu hơn. Cậu lại càng cảm thấy buồn cười vì vị trí của mình trong lòng Hàn Dương qua mức hèn mọn.
Giang Tri Ôn từ trong bếp đi ra, lịch sự bổ sung: “Không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Bất kể có hợp khẩu vị hay không, đây chính là món ăn sáng yêu thích của Hàn Dương mà Giang Tri Ôn đã khắc sâu vào tiềm thức, cảm giác đắng cay chua xót không ngừng lan tràn trong lòng cậu.
“Tri Ôn trước đây thường hay làm những món này.” Hàn Dương nhìn chằm chằm bát cháo trong tay có chút mất tập trung.
Lúc này, người ngồi bên cạnh hắn đã không còn là cái người quen thuộc kia nữa, Hàn Dương ngước mắt lên mỉm cười với khuôn mặt xa lạ trước mắt.
“Rất ngon, cảm ơn.”
Giang Tri Ôn vẫn bị một nụ cười đơn giản như vậy làm loá mắt, ở bên nhau ba năm, Hàn Dương không hề đối xử tệ với cậu.
Bản thân Hàn Dương là một người ôn nhu, ân cần, luôn quan tâm đến người khác, không nóng nảy hấp tấp, luôn mang đến cảm giác thoải mái cho người khác.
Lúc này Giang Tri Ôn thật muốn phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Dương, ít nhất không muốn thấy bản thân mình đối với Hàn Dương là một người không quan trọng, có cũng được không có cũng chẳng sao. Vì thế anh dùng miệng của Lương Vãn miêu tả tình hình ngày hôm đó, Giang Tri Ôn đi đến cửa quán cà phê, vịn khung cửa ngồi xổm xuống, ngay sau đó liền ngã trên mặt đất.
Lương Vãn nhận thấy có gì đó không ổn, khi y ra ngoài kiểm tra, tay Giang Tri Ôn đã siết chặt áo chổ ngực mình, không nói nên lời. Lương Vãn gọi xe cứu thương đưa người đến bệnh viện, dọc đường đi Lương Vãn thậm chí một câu cũng không thể nói với Giang Tri Ôn.
“Về phần chuyện gì xảy ra tiếp theo, lúc đó quá hỗn loạn tôi cũng không nhớ được gì.” Giang Tri Ôn cũng không biết Lương Vãn làm gì tiếp theo, bởi vì lúc đó cậu đã bất tỉnh, hiện tại cũng chỉ có thể tìm một cái cớ thích hợp.
Hàn Dương trầm mặc mà ăn cháo, hồi lâu sau hắn mới hỏi một câu: “Lúc đó em ấy không nói gì sao?”
“Ừm.” Giang Tri Ôn không tìm được từ nào khác để đáp lại, bởi vì phản ứng của Hàn Dương quá mức bình tĩnh, giống như đang nghe một câu chuyện của một người không liên quan.
Sau một khoảng thời gian trầm mặc, Hàn Dương mới kể lại câu chuyện của hai người bọn họ, Giang Tri Ôn kém hắn hai tuổi, lúc đó hắn đang làm sinh viên tình nguyện hướng dẫn và đón Giang Tri Ôn, lúc đó mới là sinh viên năm nhất.
Giang Tri Ôn bắt đầu theo đuổi hắn từ đó, theo đuổi suốt một năm, hai người mới chính thức ở bên nhau. Như vậy đây cũng là năm thứ ba hai người ở bên nhau, cũng là năm đầu tiên Giang Tri Ôn tốt nghiệp.
Những gì đáng lẽ ra là khởi đầu mới tốt đẹp trong đời người lại đi đến hồi kết một cách đột ngột, đặt một dấu chấm tròn.
Nghe Hàn Dương âm thanh đều đều kể lại chuyện cũ, Giang Tri Ôn cảm thấy có chút thất vọng, trước đây cậu chưa bao giờ nghe Hàn Dương kể về quá khứ của họ như vậy.
“Còn anh và người yêu thì sao? Làm sao ở bên nhau?” trước đó lúc trong bệnh viện Hàn Dương đã nhìn thấy Dư Chu Sách và Lương Vãn, và với hai đôi bát đũa trên bàn, hắn cũng có thể khẳng định chắc rằng Lương Vãn có đối tượng.
Giang Tri Ôn làm bộ dáng thờ ơ, cậu nhẹ nhàng nói với Hàn Dương rằng tình huống của cậu hoàn toàn trái ngược so với bọn họ nhưng giờ thì cũng đã kết thúc.
Giang Tri Ôn làm sao có thể không thương xót Lương Vãn nhưng bản thân cậu lại đầy rẫy vết thương. Cậu không có biện pháp giữ Dư Chu Sách cho Lương Vãn, điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho Lương Vãn sớm quay lại, trở lại cuộc sống thuộc về Lương Vãn.
Sau khi Hàn Dương rời khỏi, Giang Tri Ôn mệt mỏi nằm trên sô pha ôm gối cuộn tròn cơ thể thành một quả bóng, may mắn thay trong cuộc trò truyện với Hàn Dương không có bóng dáng Bách Dục. Tuy rằng đây là một hình thức lừa mình dối người nhưng cậu chỉ đơn giản là không muốn nghe Hàn Dương nói về Bách Dục mà thôi.
Giang Tri Ôn không biết mình ngủ như thế nào, cậu bị tiếng bát đũa va chạm và tiếng nước chảy trong bếp làm tỉnh giấc, cậu mang đôi mắt mơ mơ hồ hồ đi đến cửa phòng bếp.
Bóng dáng xa lạ, người đàn ông cao lớn đang rửa bọt xà phòng trên bát đĩa, ý thức của Lương Vãn đột nhiên quay trở lại, mới phản ứng chính mình đã phạm sai lầm:
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên mất.”
Người đàn ông đang quay lưng về phía Giang Tri Ôn từ đầu đến cuối chưa từng nhìn lại cậu, lạnh lùng đáp: “Không sao, tôi gọi cơm hộp rồi, không cần nấu.”
Giang Tri Ôn lúng túng đứng ở cửa, nhà bếp tuy nhỏ, giơ tay là có thể đυ.ng được nhau nhưng giữa cậu và Dư Chu Sách như có một bức tường không thể vượt qua.
____
Lời tác giả: Vợ đưa một người đàn ông khác về nhà ăn cùng nhau ăn cơm, Dư Chu Sách tan làm còn phải rửa bát ~
Dư Chu Sách: Tác giả, tôi cảm ơn (cười)
Tác giả: Không có gì, cậu xứng đáng mà. Ôi