Lại lần nữa say rượu, tỉnh dậy từ trên giường chính mình, Giang Tri Ôn đầu đau như búa bổ, bước ra khỏi phòng ngủ liền ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng từ nhà bếp. Khi nhìn thấy Dư Chu Sách bưng cháo đi ra, Giang Tri Ôn tưởng rằng mình đã uống phải rượu giả nên bị ảo giác.
“Ăn chút cháo đi.” Dư Chu Sách đặt bát cháo lên bàn ăn rồi ngồi xuống.
Giang Tri Ôn bưng bát cháo lên, chất sứ sờ vào có cảm giác mát lạnh, nhiệt độ cháo cũng không quá nóng, hiển nhiên đã được Dư Chu Sách dùng nước lạnh làm nguội, còn cẩn thận lau khô phía ngoài của bát.
Dư Chu Sách chiếu cố Lương Vãn luôn là tỉ mỉ như vậy, nhưng sự tuyệt tình rời đi của anh khiến sự chăm sóc này càng thêm đáng buồn.
“Cho dù em có muốn tìm người mới thì ít nhất cũng không nên tệ hơn tôi.” Dư Chu Sách nói với giọng đùa cợt, cười nhạo sự thất thố của Giang Tri Ôn tối qua.
“Dư Chu Sách.” Người bị gọi tên bổng nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nguyên bản còn mang lòng cảm ơn, rất nhanh Giang Tri Ôn đã bị dội một gáo nước lạnh vì thái độ thờ ơ của Dư Chu Sách, vẻ mặt cậu lập tức biến đổi: “Anh mới tồi nhất!”
Dư Chu Sách cũng bất chấp, thừa nhận kém cỏi nói Lương Vãn ngay từ đầu không nên cùng chính mình ở bên nhau, còn không quên dùng sức mà thọc người yêu cũ một đao: “Ánh mắt của em vẫn trước sau như một kém như vậy, hiện tại tìm một người so với tôi còn không bằng.”
“Anh khốn nạn!” Giang Tri Ôn tay nhanh hơn não tát vào mặt Dư Chu Sách một cái, sau đó cậu lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Lương Vãn: “Lương Vãn thật ngu ngốc.”
Những tình cảm mà Lương Vãn vô cùng trân trọng ở trong miệng Dư Chu Sách đều không đáng một đồng, luôn miệng nói còn thà rằng đứng bắt đầu, từng lời đều phủ nhận mọi thứ của họ.
Dư Chu Sách không vì ăn một cái tát mà tức giận, ngược lại tiếp tục cười nói: “Tôi là một tên khốn nạn, là tôi ngu ngốc, không phải em.”
Đó không phải gã rác rưởi có người yêu té ngã trên đường, được người khác đưa đến bệnh viện rồi lại cùng một tên đàn ông khác chạy vào bệnh viện sao? Dùng cái chết của người yêu để bán thảm, thông đồng với Lương Vãn, thậm chí bên người còn có một người khác, như vậy cũng không tính là khốn nạn sao?
Giang Tri Ôn nghe Dư Chu Sách chửi bới Hàn Dương, cậu mờ mịt cách bàn ăn đối mặt với anh mà không rõ nguyên do.
Dư Chu Sách không thể nhắm mắt làm ngơ trước hành động tự huỷ hoại bản thân của Lương Vãn: “Em tình nguyện ở cùng một người như vậy cũng không muốn lưu lại bên cạnh anh, nhưng anh vẫn yêu em. Kẻ ngốc mới chính là anh.”
Dư Chu Sách yêu Lương Vãn, vậy tại sao lại chuyển đi? Đây là diễn biến mà Giang Tri Ôn chưa bao giờ nghĩ đến, cậu ngơ ngác: “Làm sao có thể….”
“Lương Vãn, tôi thật sự cảm thấy gần đây em quá xa lạ, rõ ràng lời nói và hành động không đồng nhất, còn luôn trêu trọc tôi, thế nhưng tôi lần nào cũng mắc bẫy.” Dư Chu Sách nhìn người trước mắt như đang nhìn thấy một người xa lạ, rõ ràng vẫn là gương mặt của Lương Vãn nhưng giống như thay đổi thành một người khác.
“Trêu chọc?” Giang Tri Ôn không rõ tại sao Dư Chu Sách lại nói những lời này, cậu đang cố gắng làm Lương Vãn đến gần Dư Chu Sách, sao có thể có cái gọi là trêu đùa. Rõ ràng dù cậu dùng bất cứ cách nào Dư Chu Sách đều đẩy Lương Vãn ra xa ngàn dặm.
Vẻ thờ ơ nguỵ trang không còn có thể thực hiện được nữa khi nước mắt Dư Chu Sách rơi xuống.
Lương Vãn làm một bữa sáng mà Dư Chu Sách không thể ăn, còn dẫn người về nhà dùng cơm, khi Dư Chu Sách tan làm về nhà, anh nhìn thấy bát đũa cho hai người, anh thực sự rất tức giận, Lương Vãn ôm lấy anh còn nói muốn cùng anh thân cận.
Sáng sớm hôm sau, Lương Vãn rõ ràng biết anh dị ứng đậu nành, lại làm bữa sáng cháo ăn cùng sữa đậu nành. Chính Lương Vãn ở bên ngoài bồi người ta đùa giỡn khi ăn cơm, liền chính mình dị ứng rau mùi đều nguyện ý nuốt xuống.
Trong lòng Lương Vãn rốt cuộc đem Dư Chu Sách đặt ở vị trí nào? Lương Vãn khóc lóc xin lỗi rồi lại làm anh không đành lòng.
Dư Chu Sách lúc này mới lên kế hoạch dạo thăm chốn cũ, muốn bắt đầu lại với Lương Vãn, Lương Vãn cũng hưng phấn đáp ứng, có vẻ cậu rất vui vẻ. Vì thế sau khi lỡ chuyến bay, nghĩ đến hôm sau khởi hành cùng không muộn, Dư Chu Sách nóng lòng muốn quay lại tìm Lương Vãn, nhưng lại nghe thấy Lương Vãn nói:
“Hàn Dương, em còn cho rằng anh sẽ không đến nữa.”
“Nếu anh có thể yêu em sớm hơn thì chúng ta sẽ không trở nên như thế này.”
Người mà Lương Vãn tâm tâm niệm niệm là người khác, nhưng lại vui vẻ đi chơi với anh, kết quả là Lương Vãn quên mất nơi bọn họ đã từng hứa hẹn.
Mỗi khi Dư Chu Sách quyết tâm rời đi, Lương Vãn đều đưa tay tóm anh lại, anh sẽ lại ngu ngốc chạy về, quả nhiên nhanh chóng rời đi là quyết định đúng đắn. Lương Vãn không giữ anh lại ngược lại xoay người ra cửa, Dư Chu Sách nhìn thấy Lương Vãn bước lên xe của người tên Hàn Dương, bên trong xe còn có người đàn ông khác mà anh đã thấy ở bệnh viện.
Ở thời điểm anh rời khỏi, Lương Vãn vội vã không chờ nổi mà lao vào vòng tay của người khác đến mức Dư Chu Sách cho rằng lần này rốt cuộc anh không còn lặp đi lặp lại giãy giụa trong hố sâu mang tên Lương Vãn này nữa rồi. Tuy nhiên dãy số Lương Vãn gọi đến vào giữa đêm, sau đó anh nghe thấy tiếng Hàn Dương nói rằng Lương Vãn ngồi trên ghế đá không chịu về nhà nếu không gặp được anh.
Dư Chu Sách lại giống như một thằng ngốc lập tức chạy đến chăm sóc Lương Vãn, đối với Lương Vãn mà nói, anh quá mức dễ dãi, gọi là đến, xua là đi, tuỳ ý đối xử.
Dư Chu Sách khóc, anh không còn giả vờ kiên cường lãnh đạm nữa: “Lương Vãn, từ trước đến bây giờ em đều chưa từng yêu anh, phải không? Nếu không tại sao em lại đối với anh như vậy?”
Lương Vãn hiện giờ quá xa lạ với Dư Chu Sách, xa lạ đến đáng sợ. Lương Vãn mà anh biết, Lương Vãn mà anh yêu, chưa bao giờ là người chà đạp lên tình yêu của người khác cũng không phải người thích đùa bởn lòng người, nhưng bây giờ cậu thỉnh thoảng lại trêu chọc anh như một thằng hề.
___
Dư Chu Sách: Tôi mệt rồi, huỷ diệt đi, tôi không muốn yêu đương nữa. Nhưng tôi yêu Lương Vãn rất nhiểu (khóc)
Giang Tri Ôn:???
Dư Chu Sách: Hàn Dương là đồ cặn bã!!!
Giang Tri Ôn:….