Chương 9: Không ai thua ai

Giang Tri Ôn suy sụp, tại sao Lương Vãn không quay trở lại? Chẳng lẽ bởi vì Dư Chu Sách rời đi nên Lương Vãn dứt khoát không trở lại nữa? Nếu cậu đến nghĩa trang sớm một chút, trước chuyến đi du lịch vào cuối tuần kia thì liệu Lương Vãn có thể trở lại không?

Nếu Lương Vãn đi bờ biển, hai người nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Dư Chu Sách có lẽ sẽ niệm tình tình cảm trước đây. Thời gian đã trôi qua không thể trở lại, nếu bỏ lỡ sẽ giống như cậu và Hàn Dương, không còn cơ hội quay đầu.

Hàn Dương nhìn thấy người này đang có tâm trạng tồi tệ, hắn liền chở người về tiểu khu rồi đưa lên tận nhà.

Giang Tri Ôn chết lặng mà mở cửa, nhạy bén phát hiện huyền quan thiếu giày, không kịp thay giày mà lao thẳng vào phòng ngủ phụ, quần áo trong tủ của Dư Chu Sách không còn nữa, dao cạo râu trong nhà tắm cũng đã biến mất.

“Anh không sao chứ?” Hàn Dương vốn định quay người xuống lầu nhưng thấy hành động không bình thường của cậu liền đi theo cậu vào nhà.

Giang Tri Ôn ngơ ngác ngồi trên sô pha, chỉ trả lời một câu: “Anh ấy đi rồi.”

Chẳng trách Lương Vãn không quay trở lại, bởi vì Dư Chu Sách không còn ở nhà, cũng sẽ không bao giờ quay về nữa. Lương Vãn đang trừng phạt cậu sao? Y muốn cậu mang theo tội lỗi sống trong thân phận này đến hết cuộc đời.

Giang Tri Ôn nói rằng cậu muốn ra ngoài uống rượu, Hàn Dương lo lắng cậu ở một mình sẽ xảy ra chuyện nên kéo cậu lên xe của mình.

“Đi nơi nào đó xa một chút đi.” Lần trước cậu ăn tối ở gần nhà, cảnh tượng bị Dư Chu Sách bắt quả tang vẫn như mới hôm qua thôi, Giang Tri Ôn biết rằng Dư Chu Sách sẽ không ở đây nữa nhưng cậu vẫn muốn tránh khỏi đây xa một chút.

Hàn Dương không hoàn toàn nghe theo ý nguyện của cậu mà chọn một nhà hàng để dùng cơm, đúng là dùng cơm, không phải nơi nào khác mà là nhà hàng mà Hàn Dương quyết định đặt chổ mỗi ngày, đó chính là nơi Hàn Dương và Giang Tri Ôn dùng cơm lần cuối cùng, cũng ngay chổ ngồi ngày hôm đó.

Hôm nay đã khác xưa rồi, không ai có thể hiệu được nội tâm buồn khổ của Giang Tri Ôn, cậu chỉ biết uống rượu, chẳng mấy chốc đã trút hết nổi cay đắng.

Giang Tri Ôn kể về cậu chuyện tình yêu của Lương Vãn Và Dư Chu Sách, lúc đầu cậu còn mỉm cười hạnh phúc nhưng sau đó lại bắt đầu khóc, Dư Chu Sách buông tay Lương Vãn mà không có một chút luyến tiếc.

Hàn Dương nhìn bộ dáng đau khổ của người trước mặt, cũng không biết nên an ủi người thất tình mà mua say như thế nào, việc duy nhất hắn có thể làm là im lặng lắng nghe.

Hàn Dương không dính đến rượu, đem người say đến rối tinh rối mù đưa về tiểu khu, nhưng vào tiểu khu Giang Tri Ôn nói như thế nào cũng không muốn vào nhà, mà chạy khắp tiểu khu. Hàn Dương không thuyết phục được cậu chỉ nghe được Giang Tri Ôn nói: “Sao lại không tìm được ghế đá? Tôi nhớ rõ Dư Chu Sách đã đưa tôi đến đây mấy lần.”

Giang Tri Ôn kể về chuyện trước đây cậu lạc trong tiểu khu, và ngồi trên ghế đá chờ Dư Chu Sách đến đón. Sau hôm đó, mỗi lần Giang Tri Ôn ra ngoài đi dạo, Dư Chu Sách đều đi cùng, lần nào cũng cố ý dắt cậu đi qua ghế đã để trêu chọc cậu.

“Tôi còn tưởng rằng Dư Chu Sách rất yêu thương chăm sóc Lương Vãn. Tại sao có thể như vậy? Nói buông tay liền buông tay, thật là không có lương tâm.”

Giang Tri Ôn vừa nói vừa buồn bả đi, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc ghế đá kia, sau đó nằm lên đó không muốn đi.

Hàn Dương vốn tưởng rằng chỉ cần đạt được mục đích, tên ma men này chắc sẽ bỏ cuộc, ở đây nghỉ ngơi một chút là có thể chịu đi về nhà.

“Tôi sẽ không bao giờ quay lại đó! Đó là nhà của Lương Vãn và Dư Chu Sách. Dư Chu Sách đi rồi, sẽ không về nữa, Lương Vãn cũng sẽ không quay lại…” Khi nghe được điều này Hàn Dương nghĩ Lương Vãn sẽ ngừng nháo nếu gặp Dư Chu Sách, nhìn thấy người rồi cậu sẽ chịu quay về nhà. Vì vậy Hàn Dương lấy điện thoại di động của Lương Vãn gọi cho Dư Chu Sách.

Hàn Dương gọi liên tục mấy lần, Dư Chu Sách đều không bắt máy, đành phải dùng di động của mình bấm số Dư Chu Sách. May mắn thay sau cuộc gọi thứ hai, giọng nói của Dư Chu Sách cuối cùng cũng vang lên: “Xin chào, ngài khoẻ?”

Hàn Dương giải thích tình huống, Dư Chu Sách chỉ trả về một câu: “Đã biết.”

Giang Tri Ôn đã mê mang mà ngủ, Hàn Dương vài lần muốn mang cậu trở về nhưng mỗi lần hắn cử động cậu đều sẽ tỉnh lại, sau đó khóc lóc không chịu rời đi. Rơi vào đường cùng, Hàn Dương không thể làm gì khác là dứt khoát để cậu an an tĩnh tĩnh mà ngủ.

Khi Dư Chu Sách đến, Giang Tri Ôn vẫn đang nằm trên ghế đá chờ anh, nhưng bên cạnh còn có Hàn Dương.

“Lương Vãn, về nhà.” Dư Chu Sách chỉ cho Hàn Dương một cái liếc mắt, cũng không chào hỏi gì liền kéo Giang Tri Ôn đi thẳng. Hàn Dương nhìn hành động thô lỗ của Dư Chu Sách, ngăn anh lại, nhắc anh phải chú ý nhẹ nhàng.

Dư Chu Sách không khách khí hất bay cánh tay Hàn Dương: “Không cần cậu quản.”

Ác ý không thể hiểu được, Hàn Dương vừa rồi nghe Giang Tri Ôn nói lâu như vậy cũng biết Dư Chu Sách cùng Lương Vãn đã xảy ra chuyện gì, hắn bắt đầu bất mãn trách cứ Dư Chu Sách vô trách nhiệm với Lương Vãn: “Không thích liền vỗ mông rời đi, lúc trước anh chính là như vậy đến theo đuổi Lương Vãn sao? Anh căn bản không xứng với Lương Vãn một chút nào.”

“Vậy còn cậu? Nếu cậu thực sự yêu bạn trai mình đến vậy, chúng tôi cũng sẽ không phải là người đưa cậu ấy đến bệnh viện, người chết mới tỏ ra thâm tình, rồi còn đến đây quấy rầy Lương Vãn.” Dư Chu Sách cũng nhìn chán bộ mặt nguỵ quân tử của hắn.

Hai người không ai chịu thua ai, Giang Tri Ôn bị đánh thức đi theo Dư Chu Sách trở về nhà, chuyện này mới coi như xong.

___

Lời tác giả:

Giang Tri Ôn: mắng tốt lắm! Tôi thích nghe, mắng nhiều hơn chút.

Lương Vãn đang tìm chổ ngồi với hạt dưa ~

(A! Gan của tôi không nhúc nhích được rồi ~ Chương cuối trước khi đi ngủ, chúc các bạn ngủ ngon~)