Chương 13

Chương 13: Hình như cô nhớ ra được gì đó rồiBà Lộ rất nhiệt tình, mi mắt của Lộ Phong co giật, vì sợ cô ngã nên vô thức đưa tay ra vòng lấy eo cô, ngay cả bản thân anh cũng không biết động tác của mình tự nhiên đến mức nào.

Nguyễn Văn Văn hôn lên môi anh xong, lại hôn lên cằm anh, Lộ Phong sợ ngứa nên hơi ngẩng đầu lên.

Cô không với được bèn kéo cổ áo anh xuống, Lộ Phong phối hợp cúi đầu, đợi cô làm loạn xong mới đứng thẳng người dậy.

Nguyễn Văn Văn vẫn chưa thấy đủ, cảm thấy thời gian hôn quá ngắn, nếu có thể hôn mãi thì tốt rồi.

Cô cong môi mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt kì lạ của Lộ Phong, an ủi chính mình, chuyện này không thể gấp, phải từ từ.

Cô nắm lấy tay anh, kéo vào phòng ngủ.

Trên bàn trang điểm, tất cả những hộp nhỏ đều được dồn lại một chỗ, có mấy cái đang mở nắp, trang sức ngọc ngà đá quý bên trong để bừa bãi.

Lộ Phong nhìn một lát, ánh mắt trở nên tối tăm một cách khó hiểu, anh nhớ lại trước đây lúc tặng quà cho cô, cô cũng không để ý như vậy, không cần biết giá trị bao nhiêu vẫn bày ra một cách tùy tiện.

Có một đôi khuyên tai trị giá bảy chữ số, rơi ở góc tủ nửa năm chẳng ai chú ý, nếu không phải người làm quét dọn phát hiện ra, có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ nhớ đến.

Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, Lộ Phong không nghĩ nữa, đưa tay cởi cà vạt, nhìn dáng vẻ cười nhạt của cô, buột miệng hỏi: “Làm sao?”

Nguyễn Văn Văn ra hiệu cho anh nhắm mắt.

Lộ Phong không nhắm, sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó vượt quá giới hạn.

Lần trước cô nhân lúc anh ngủ đã vẽ con rùa lên mặt anh, lúc tỉnh dậy còn ôm bụng cười điên cuồng.

“Có chuyện gì thì em nói đi.” Lộ Phong nói.

Nguyễn Văn Văn lắc cánh tay anh làm nũng: “Này, anh mau nhắm mắt lại đi.”

Cô lắc đến mức khiến anh váng đầu, anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân truyền đến, Nguyễn Văn Văn đi đến trước két sắt, không bao lâu đã lấy đồ rồi trở lại.

“Được rồi, anh mở mắt ra đi.” Nguyễn Văn Văn cầm lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản đưa cho Lộ Phong, trong đầu vẽ ra một cảnh rất hoàn hảo.

Lộ Phong nhìn thấy giấy chứng nhận tài sản mấy trăm triệu, vui đến phát điên, nắm lấy eo cô hôn tới tấp.

Cảnh này đúng là bổ mắt, khiến cô khẽ cười thành tiếng: “Thích không?”

Cô Lộ mất trí nhớ thay đổi quá lớn, trước đây keo kiệt bủn xỉn vắt cổ chày ra nước không bao giờ chịu bỏ ra một xu, mà gần đây lại ra tay rất hào phóng, nói thật thì Lộ Phong không thích lắm.

Là doanh nhân trong ngành bất động sản, trong lòng Lộ Phong cũng biết được đại khái doanh số của đảo nghỉ dưỡng là bao nhiêu, thứ đồ giá trị mấy trăm triệu nói tặng là tặng, sao có thể không khiến người khác suy nghĩ lung tung chứ.

Điều đầu tiên Lộ Phong nghĩ đến là có thể cô không thoải mái.

Anh đặt tay lên sờ trán cô rồi lại sờ trán mình, nhiệt độ gần như nhau, có lẽ không phải sốt, anh lại kéo đầu cô nhìn thử, muốn xác định xem cô có phải bị di chứng sau tai nạn không.

Nguyễn Văn Văn đẩy anh ra: “Đừng phá hỏng kiểu tóc của em.”

Kiểu tóc hôm nay được thiết kế đặc biệt để tôn lên vẻ đẹp của cô, nếu làm rối sẽ bị hỏng.

Lộ Phong vẫn chưa yên tâm lắm, kéo tay cô nhìn xem, không bị thương, cũng không chảy máu, anh còn nhìn xem chân tay cô có còn phối hợp linh hoạt không.

“Đẹp không?” Nguyễn Văn Văn chớp mắt với anh.

Lộ Phong liếc nhìn cô, máy móc trả lời câu hỏi: “Đẹp.”

Nguyễn Văn Văn xoay một vòng, nhưng vì buổi trưa ăn ít quá nên tụt huyết áp, cô lập tức cảm thấy quay cuồng, ngã thẳng vào ngực anh.

Cô Lộ thường diễn kịch ăn vạ, Lộ Phong cũng chuẩn bị trước, đưa tay đỡ lấy cô: “Có phải không thoải mái không?”

Lần này trông không giống ăn vạ.

Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Ừm.”

Cuối cùng Lộ Phong cũng biết lý do cô trở nên thất thường như thế, có lẽ là do di chứng mất trí nhớ, anh vừa đỡ cô ngồi xuống vừa đặt chứng nhận quyền sở hữu tài sản xuống.

Nguyễn Văn Văn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, sau khi hết choáng váng, cô mới biết chỗ nào không đúng.

Phản ứng của Lộ Phong không đúng, nhận được món quà lớn như vậy, sao anh không vui vẻ đến phát điên, sao lại không ôm hôn cô.

Hoàn toàn không phù hợp với cách thức mở đầu sự vui vẻ hạnh phúc đúng đắn.

“Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.

Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ừ, anh quên thật rồi.”

Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.

Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong l*иg ngực đã chạy loạn lên rồi.

Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.

Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.

Trái tim bất giác đập nhanh.

Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Sắp chết mất thôi.

Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Cô chu môi.

Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.

Cô muốn làm gì?

Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.

Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.

Môi hai người càng ngày càng gần.

Lại gần thêm chút nữa.

Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.

Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.

Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.

Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.

Khăn ướt sao?

Lau sao?

Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.”

Nguyễn Văn Văn mở mắt, vẻ mặt cô mờ mịt, thầm nghĩ: ‘Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?’

Còn chưa hôn mà.

“Anh không đến sao?” Cô hỏi

“Sao cơ, lau sạch rồi.” Lộ Phong lắc lắc tờ khăn ướt.

Nguyễn Văn Văn: “...”

Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.

Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”

Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.”

“...” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức thay đổi, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.

Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”

Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.”

Nguyễn Văn Văn: “...” Vậy hành động cảm ơn của anh đâu, hả?

Nụ hôn của cô đâu?

“Vậy anh còn không làm gì sao?”

“Phải làm chứ.” Lộ Phong nghĩ, lại gật đầu.

Lộ Văn Văn tưởng anh đã hiểu, trái tim lại nhảy nhót, thôi bỏ đi, không chấp tên trai thẳng này, dạy dỗ là được, xem đi, không phải thay đổi rồi sao.

Cô đang chờ đợi anh ôm eo hôn cô, trong lòng lại có thêm một bản chứng nhận quyền sở hữu tài sản.

“Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.

“Em cất nó đi.” Lộ Phong nói.

“Cái này cho anh mà.” Nguyễn Văn Văn nói.

Lộ Phong không nói lời nào cứ vậy đi vào phòng sách. Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm mấy tờ giấy chứng nhận tài sản giống như vậy.

Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt: "Đây là?"

Lộ Phong mím môi nói: "Cũng giống cái của em."

"..." Đây không phải là nói nhảm à, cô đương nhiên biết là giống nhau, cô muốn hỏi, vì sao nhiều như vậy.

“Tặng cho em.” Lộ Phong đặt mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vào tay cô.

"..." Nguyễn Văn Văn không thở nổi, cô nghĩ mình thật trâu bò, nhưng cô không ngờ rằng anh lại là ông chủ thực sự.

Cô đếm đếm một chút, tổng cộng có năm cái, cả người cô trở nên tê rần.

Lộ Phong nghĩ dáng vẻ ngạc nhiên của cô nghĩa là cô rất thích, nhếch môi nói: “Mấy cái đó đều thuộc quyền sở hữu của em, muốn làm gì thì làm.”

Nguyễn Văn Văn phải mất một lúc lâu để lấy lại giọng nói: "Đơn vị tặng quà của anh là tiền trăm triệu sao?"

Năm tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.

Lộ Phong một tay đút túi, rất ra vẻ ông chủ: "Không thiếu tiền."

Có thể hiểu một cách đơn giản là: Tôi có rất nhiều tiền.

Nguyễn Văn Văn tặng quà không thành công, ngược lại còn lấy lại năm phần quà. Tần suất tim rung động cũng không ổn nữa, lúc ăn cơm cô cảm thấy không yên lòng.

Lộ Phong bóc tôm cho cô, vừa định đặt vào đĩa ăn của cô, cô đã nắm lấy tay anh, mυ"ŧ sạch ngón tay anh.

Đầu lưỡi cô liếʍ trên đầu ngón tay anh.

Lộ Phong nhìn cô, hơi nheo mắt lại.

Nguyễn Văn Văn không biết mình đang làm cái gì, vì cô chìm đắm trong suy nghĩ vẩn vơ "Vốn định bao nuôi người đẹp không nghĩ tới cuối cùng lại bị bao nuôi ngược lại", một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lộ Phong thấy cô không động đũa, chỉ ăn đồ anh đút thì tình nguyện làm công cụ đút ăn.

Thật ra anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ coi như là do cô vừa gặp tai nạn xe cộ.

Mỗi lần Nguyễn Văn Văn ăn tôm, cô đều mυ"ŧ ngón tay của Lộ Phong. Hơn nữa, khi cô suy nghĩ lan man, ánh mắt trở nên mơ màng, loại ánh mắt quyến rũ trong vô thức.

Ánh mắt này không nhìn chỗ khác mà tập trung vào Lộ Phong, như muốn nói: Em có dễ thương không?

Dễ thương, thật sự rất dễ thương.

Lộ Phong muốn mang khẩu trang cho cô Lộ, nhưng tiếc là trong nhà không có cái nào.

Sau bữa tối, Nguyễn Văn Văn trở lại phòng ngủ, nói chuyện này với Trâu Mỹ:

"Cậu nói xem, sao anh ấy có thể đối xử với tớ như vậy, tớ cảm thấy vô cùng thất vọng, tớ..."

Trâu Mỹ nắm rõ trọng tâm vấn đề: "Chờ đã, cậu nói anh ấy cho cậu cái gì?"

Nguyễn Văn Văn thở dài: "Giấy chứng nhận tài sản."

"Bao nhiêu?"

"Năm cái."

"Đều là tên của cậu à?"

"Ừm."

"Nó trị giá vài trăm triệu phải không?"

"Khoảng ba tỷ."

"!!!"

"..."

"Mẹ ơi!"

"!!!"

Trâu Mỹ nhanh nhẹn nịnh nọt Lộ Phong một phen: "Tớ cứ tưởng anh ấy giàu có, không ngờ lại là giàu có trong giàu có. Con mẹ nó không phải là người rồi."

Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: "Chú ý lời nói."

Trâu Mỹ cười thầm: "Quá lợi hại."

Ban đầu vốn để lên án Lộ Phong không biết lãng mạn, nhưng cuối cùng đã bị Trâu Mỹ kéo lệch đề tài đến một ngàn dặm, ca ngợi trong nửa tiếng đồng hồ.

Còn cảm động đến mức từ fan qua đường thành fan cứng.

Nguyễn Văn Văn xoa huyệt thái dương, "Được rồi, lui xuống đi."

Trâu Mỹ nói: "Vâng."

Nguyễn Văn Văn đã nằm lì trong nhà được hai ngày, cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có việc phải làm. Cô là tổng giám đốc đại diện của tập đoàn Nguyễn thị, bố Nguyễn phụ trách việc lớn, cô phụ trách việc nhỏ .

Trong công ty căn bản không có việc nhỏ.

Cuối cùng cũng do bố Nguyễn quyết định.

Nguyễn Văn Văn gia nhập tập đoàn Nguyễn thị theo chỉ thị của bố Nguyễn. Sớm muộn gì công ty cũng phải giao cho cô, vậy thì cứ để cô tiếp xúc trước cũng tốt.

Tuy nhiên, cô chủ Nguyễn rất ham chơi, tâm trí của cô hoàn toàn không đặt trong công ty.

Bố Nguyễn cũng không tức giận, dù sao có Lộ Phong ở bên cạnh, sau này giao cho anh cũng như vậy.

Thời gian đến công ty và không đến công ty của một nhân viên rảnh rỗi như Nguyễn Văn Văn chia đôi. Trước khi đi tắm, cô gửi tin nhắn WeChat cho trợ lý, hỏi cô ấy dạo này công ty thế nào.

Trợ lý là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ngoại hình ưa nhìn, giọng nói ngọt ngào, vài giây sau liền trả lời: “Tổng giám đốc Nguyễn, mọi chuyện ở công ty vẫn bình thường."

Nguyễn Văn Văn: "Có tài liệu nào cần chị ký không?"

Trợ lý Tiểu Miêu: "Không có ạ, chủ tịch đã ký rồi."

Tiểu Miêu thường gọi bố Nguyễn là chủ tịch trước mặt Nguyễn Văn Văn, chỉ để phân biệt giữa hai người, cũng không thể đều gọi tất cả là tổng giám đốc Nguyễn được.

“Được rồi, nếu cần gì thì liên hệ với chị nhé.”

"Vâng."

Không ai trong công ty biết về vụ tai nạn xe cộ của Nguyễn Văn Văn. Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải giải thích nhiều.

Sau khi trò chuyện, Nguyễn Văn Văn thay quần áo đi vào phòng tắm. Cô thích tắm, đặc biệt là tắm hoa hồng, không ở trong đó hai tiếng thì sẽ không ra.

Lộ Phong tắm ở một phòng tắm khác. Lúc anh tắm xong vẫn chưa thấy cô ra, anh nghe điện thoại rồi đi vào phòng sách.

Người gọi điện thoại tới là Chu Hải, báo cáo tình hình bên phía Lộ Dương, tình hình bên kia đang có xu hướng mở rộng, hỏi xem bây giờ phải làm gì?

Lộ Phong yêu cầu anh ta đến thành phố C trong đêm, cứ xem tình hình mà quyết định.

Chu Hải đáp: "Được."

Một giờ sau, Lộ Phong từ phòng sách đi ra, nhìn thấy Nguyễn Văn Văn trong bộ đồ ngủ bằng lụa đang tìm kiếm thứ gì đó, hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”

Nguyễn Văn Văn không quay đầu lại nói: "Một thứ rất quan trọng."

Cô nhớ mình đã từng viết một bức thư tình cho Lộ Phong, nó được đặt trong chiếc hộp màu xanh, nhưng chiếc hộp đặt bức thư tình không biết đã đi đâu.

Cô phải tìm nó, đưa nó cho Lộ Phong nếu có cơ hội.

Đó là điều quan trọng nhất trong những năm tháng tuổi xanh của cô, nơi chứng kiến từng chặng đường của cô.

Nhưng mà bây giờ thật sự không dễ tìm, tìm cả nửa ngày cũng không thấy

Cô đứng dậy gõ trán, rốt cuộc đã để ở đâu chứ?

Sự chú ý của Lộ Phong vốn đặt vào ý nghĩ "Dáng người của cô Lộ thật xinh đẹp". Nhưng lại nhíu mày khi thấy cô gõ vào trán mình, anh nắm lấy tay cô trầm giọng nói: "Đừng gõ." Chẳng may gõ hỏng thì sao.

Nguyễn Văn Văn thích sự "quan tâm nhỏ" lơ đãng của anh, ngay lập tức ngoan ngoãn để cho anh nắm tay.

Lúc thím Chu đi đưa trái cây lên, thấy bọn họ nắm tay nhau tình tứ, bà ấy nheo mắt cười, đặt trái cây xuống, không nói lời nào mà lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngay sau khi xuống tầng, thím Chu lập tức báo tin vui cho bà Lộ. Bà Lộ vô cùng vui vẻ, quay qua kể chuyện này cho chủ tịch Lộ.

Sau đó…

Hai người kề sát vào nhau, bắt đầu bàn về tên của em bé sau này.

Sau khi bàn bạc ra vài cái tên nhưng không thể quyết định được bố Lộ đã gọi điện cho bố Nguyễn. Hai vị thông gia trò chuyện sôi nổi, nhân tiện quyết định đặt tên cho đứa bé.

Bà Lộ: “...”

Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đều không biết, sau khi hai người "lưu luyến" nhìn nhau trong phòng ngủ một phút, Nguyễn Văn Văn lại chạm vào đồ sứ, mềm như không xương ngã vào trong ngực Lộ Phong, "Em quá mệt rồi."

Vừa rồi còn hăng hái tìm đồ, bây giờ mệt không đi được. Lộ Phong không tin, nhưng anh vẫn phối hợp diễn trò, vòng tay qua eo cô: “Mệt thì ngủ đi. "

Ngủ sao?

Cảnh đẹp ngày tốt như vậy mà cái gì cũng không làm chỉ ngủ, cũng quá…

Nguyễn Văn Văn khẽ kéo một bên dây áo ngực xuống, nháy mắt mấy cái rồi nũng nịu nói: "Chồng ơi…"

Lộ Phong run rẩy, cánh tay nổi cả da gà: "Hửm? Làm sao?"

Nguyễn Văn Văn gãi cánh tay anh: "Mình không vận động trước khi ngủ sao?"

Lộ Phong giỏi đoán ý người: "Không phải em mệt sao?"

"Không có mệt gì hết." Nguyễn Văn Văn cười vô cùng vui vẻ: "Em không mệt khi vận động với anh đâu."

Cô thích nhìn dáng vẻ không mặc gì của anh, dáng người rất tuyệt.

Cô che mặt, thật ngượng mà.

Vài phút sau…

Nguyễn Văn Văn cúi đầu nhìn máy chạy bộ: "Ý gì đây?"

Lộ Phong trả lời: "Chẳng phải em muốn vận động với anh sao?"

"…" Xin anh hãy hiểu rõ, đâu phải dạng vận động này.

"Không phải cái này." Nguyễn Văn Văn nói.

Lộ Phong chỉ vào chiếc xe đạp thể dục bên cạnh: "Em cũng có thể đạp cái này."

Nguyễn Văn Văn bĩu môi, lẩm bẩm trong lòng, em muốn cưỡi anh cơ.

Nhưng lại không thể bày tỏ lời nói một cách rõ ràng được, cô chỉ có thể bước đi một cách luyến tiếc, bắt đầu đạp xe. Lâu lắm rồi không vận động, đạp được mười mấy phút mà chân cô suýt nữa đã gãy, vừa xót vừa nhức.

Khi bước xuống, chân vẫn run, Lộ Phong đỡ lấy cả người cô: "Cẩn thận."

Suy nghĩ tươi đẹp gì đó của Nguyễn Văn Văn cũng bay hết, cô co quắp ngã vào ngực anh: "Chồng, ôm một cái."

Lộ Phong ôm cô lên, anh không về thẳng phòng ngủ mà đưa cô tới phòng tắm. Cô Lộ không chịu nổi người mình có mùi mồ hôi, phải tắm cho thơm tho mới có thể đi ngủ.

Lần này tắm rửa rất nhanh, sau khi tắm xong cô run chân trở về phòng ngủ, thấy Lộ Phong đang xem văn kiện. Cô gác chân lên chân anh: "Mệt, xoa bóp."

Lộ Phong không hề do dự buông văn kiện xuống, đứng lên xoa bóp cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.

Anh dùng lực vừa đủ, Nguyễn Văn Văn thỏa mãn kêu lên. Mặt đỏ ửng, đáy mắt như có hơi sương đọng lại, ánh mắt nhìn người hơi bây bổng.

Dáng vẻ cười cũng rất mê người.

Lộ Phong nhìn cô, anh đột nhiên nghĩ tới đêm kết hôn nọ. Đêm đó cô uống chút rượu, đôi mắt cũng như bây giờ, đuôi mắt còn có vài nét đỏ ửng.

Cô mặc bộ lễ cưới chói mắt, hệt như người bước ra từ trong tranh.

Giữa lúc anh đang ngây người, cô vỗ mạnh vào ngực của anh rồi cười nói: "Chớ quên hôn nhân của chúng ta chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm."

Lộ Phong thu lại suy nghĩ, cầm chăn trùm lên đầu Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn bỗng nhiên rơi vào khoảng đen, đưa tay kéo chăn, vừa kéo vừa hỏi: "Anh làm gì thế?"

Lộ Phong tăng thêm lực ở tay.

Nguyễn Văn Văn a lên một tiếng: "Nhẹ thôi, đau."

Lộ Phong thu tay rồi kéo chăn ra giúp cô: "Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi."

Nguyễn Văn Văn đâu chịu ngoan ngoãn ngủ, ồn ào muốn đòi anh gì đó. Lộ Phong nghĩ rằng cô muốn quần áo nên lạnh nhạt trả lời: "Tôi đã bảo Chu Hải đi mua rồi, mấy ngày nữa sẽ tới."

Nguyễn Văn Văn bóp lấy đầu ngón tay của anh, cười tủm tỉm nói: "Không phải muốn quần áo."

Lộ Phong nghi ngờ hỏi: "Vậy em muốn gì?"

Nguyễn Văn Văn mím môi, vuốt núi thắt trên đồ ngủ của anh, nói: "Em ở nhà quá buồn chán rồi."

Lộ Phong hiểu ra: "Bảo thím Chu ra ngoài với em đi."

Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không muốn."

"Tìm Trâu Mỹ chơi với em."

"Không muốn."

Lộ Phong lại hiểu ra điều gì đó, lạnh nhạt nói tiếp: "Gần đây tôi không rảnh."

Nghĩa là: Không thể ra ngoài đi dạo với em.

Ban đầu Nguyễn Văn Văn không định để anh dẫn mình đi dạo phố, cô tỏ vẻ bí ẩn nói: "Anh không cần đi dạo phố với em đâu."

"Vậy rốt cuộc em muốn cái gì?"

"Em muốn theo anh tới công ty."

"…"

Bây giờ tới lượt Lộ Phong giật mình: "Tới công ty sao? Lộ Thị à?"

Nguyễn Văn Văn gật đầu, ôm lấy cổ anh: "Người ta muốn mỗi ngày đều thấy anh, ở chung với anh."

Lộ Phong kéo tay cô nhưng không kéo được: "Công ty là chỗ làm việc."

Nguyễn Văn Văn nhướn mi: "Em biết mà, em muốn tới đó làm việc."

Lộ Phong: "Công ty tạm thời không thiếu người."

Nguyễn Văn Văn: "Vậy anh bảo nhiều thư ký vất vả như thế là không được đâu."

Mục đích thực sự của cô là muốn làm thư ký của Lộ Phong, là loại lúc nào cũng theo bên cạnh anh.

Cô Lộ nghĩ gì làm nấy, Lộ Phong vừa muốn mở miệng từ chối thì Nguyễn Văn Văn đã bĩu môi làm ra dáng vẻ muốn khóc: "Có phải anh ghét em không?"

"Không muốn gặp em sao?"

"Cảm thấy em phiền phức đúng không?"

"Thấy em rất chướng mắt sao?"

"Thôi, anh không nói gì em cũng hiểu mà."

"Ngày mai em sẽ rời khỏi đây."

"A, không phải, bây giờ em sẽ đi luôn."

Cô nói xong bèn vén chăn muốn xuống giường.

Lộ Phong kéo tay cô lại: "Đừng quậy."

"Em không quậy." Nguyễn Văn Văn nói: "Em rất nghiêm túc."

Cô dùng sức hất cánh tay ra, chân chạm đất, quay đầu nói: "Anh không cần cản em, bây giờ em sẽ đi ngay."

Miệng nói đi nhưng chân lại không di chuyển, rõ ràng muốn để cho Lộ Phong tới cản cô.

Lộ Phong xoa mi tâm, diễn xuất của cô Lộ càng ngày càng vụng về.

Anh vươn tay kéo người trở về: "Được rồi, cho em đi."

"Thật chứ?" Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn anh, đáy mắt tỏa sáng.

"Ừ, thật." Lộ Phong đáp.

Nguyễn Văn Văn đạt được mục đích, trong lòng hát vang, cuối cùng cũng có thể làm việc chung với anh rồi, hạnh phúc quá!

Tuy Lộ Phong không cảm nhận được hạnh phúc nhưng anh có thể dự đoán những việc sẽ xảy ra sau khi cô vào công ty, nên phải ra ba điều quy ước trước:

"Đi làm không được làm loạn."

Nguyễn Văn Văn nhấc tay hứa hẹn: "Chắc chắn không làm loạn."

"Nghe sắp xếp từ bên trên."

"Không thành vấn đề."

"Không được tùy tiện ra vào phòng làm việc của tôi."

"Hả?"

"Hửm? Không chịu à?"

"Được thôi.""

"Chúng ta phải giấu thân phận của mình trước đã."

"Được."

Chỉ cần có thể tới công ty làm việc cùng với anh, cô có thể làm bất cứ việc gì.

Chẳng phải chỉ là thư ký thôi sao, cô chắc chắn có thể làm được.

Nguyễn Văn Văn đi ngủ với tâm trạng vui vẻ.

Vì sợ Lộ Phong đi sớm nên sáng hôm sau cô dạy còn sớm hơn anh, mặc quần áo chỉnh tề nhéo mũi anh.

Lộ Phong chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt đang chúm chím cười của cô gái đập vào mắt.

Nguyễn Văn Văn biến thành cô bé báo thức, mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Lộ, rời giường thôi."

Lộ Phong tỉnh táo, ngồi dậy. Dưới sự thúc giục của Nguyễn Văn Văn mà bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt không lỡ quá nhiều thời gian.

Sau khi thay quần áo xong, hai người cùng nhau xuống tầng.

Thím Chu chào đón: "Cậu chủ, mợ chủ, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong."

Lộ Phong nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi tới phòng ăn.

Sức ăn của Nguyễn Văn Văn nhỏ nên ăn vài miếng rồi thôi, cô chống cằm nhìn anh ăn.

Lộ Phong ngó lơ ý cười ở đáy mắt cô, anh chậm rãi ăn rồi nắm tay Nguyễn Văn Văn lên xe.

Mọi thứ đều rất trôi chảy nhưng đến nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xe đang lái đột nhiên có người chạy ra, tài xế thấy thế thì vội vàng đánh lái. Cả người Nguyễn Văn Văn theo đà bị ngã sang một bên, đầu đυ.ng vào cửa kính xe.

Ánh sáng lấp lóe, dường như cô đã thấy được điều gì đó.