Chương 7
“ Cậu không sao chứ? “ Giọng nói từ trên đỉnh đầu phát ra, tôi ngẩn đầu lên nhìn, đập vào mắt tôi là bản mặt đẹp trai của Tuấn.
Tuấn được mệnh danh là hot boy của lớp, đương nhiên cũng bao gồm cả Phong. Tuy là bạn thân nhưng theo tôi thấy thì Tuấn và Phong là người của hai thế giới. Cậu ấy ôn nhu, dễ gần. Còn Phong thì khác hẳn. Trong lớp tôi, Tuấn được rất nhiều người yêu quí. À mà không chỉ trong lớp đâu, có khi là cả trường ấy chứ. Thế mà giờ đây Tuấn, thần tượng của lũ con gái đang đưa tay về phía tôi.
” À không sao đâu!” Tôi không nắm lấy tay Tuấn mà nhìn cậu ấy cười nhẹ sau đó tự dùng sức đứng lên. Phải nói khó khăn cỡ nào. Từng hành động của tôi cứ như bị thu vào hết thảy vậy. Bọn con gái không ngừng xì xầm. Tiếng thầy thể dục ở bên kia cũng vang lên:
” Em kia, thấy khó chịu thì lên phòng y tế một lát đi!”
Tôi ậm ừ rồi cũng làm theo lời thầy. Vừa đi vài bước đã nghe thấy sau lưng truyền lên giọng nói của Tuấn:
” Thầy ơi, em đi cùng bạn nhé!”
Ơ... tên này! Hâm à? Làm ơn đi, tôi sợ bị chú ý lắm rồi. Không để tôi kịp mở miệng phản bác, Tuấn đã tiến lên trước thì thầm vào tai tôi:
” Đi chung cho vui, đi một mình buồn lắm! Với lại tớ đang muốn cúp học!”
À ra thế! Lấy tôi làm bia đỡ đạn cũng được đấy nhỉ. Tôi không nói gì mà chỉ im lặng đi về phía phòng y tế. Tuấn vẫn lẳng lặng đi sau lưng. Nhiều lúc tôi thấy môi cậu ta mấp máy như đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Haizz... cũng chẳng hiểu sao nữa, tôi chỉ muốn thở dài thế thôi.
” Cậu có vẻ lạnh lùng nhỉ?”
” Hả? “ Đang im lặng thì Tuấn bất thình lình lên tiếng dọa tôi hết hồn liền hỏi lại một cách ngốc nghếch. Trông thấy phản ứng của tôi, Tuấn khẽ cong môi cười rồi lặp lại lời nói một lần nữa:
” Tớ nói: trông cậu có vẻ lạnh lùng nhỉ?”
Lạnh lùng á? Đây là lần đầu tiên có người nói tôi như vậy, bởi lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong lớp có người chủ động bắt chuyện với tôi. Khi còn học cấp 2 tôi chưa bao giờ nghe người nào nhận xét mình như vậy cả. Tôi khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn Tuấn:
” Thiệt hã?”
” Ừm...” Tuấn gật đầu, nhìn thoáng qua tôi rồi chậm rãi nói tiếp: “Trong lớp hình như chẳng thấy cậu chơi với ai cả!”
Hờ... không phải là tôi không chơi với họ đâu. Tại họ không chơi với tôi thôi! Tủi thế cơ đấy!
” Tui cũng không biết sao nữa. Mà hình như mọi người ai cũng ghét tui hết!” Cái giọng Sài Gòn đặc sệt của tôi khẽ vang lên. Người ta xưng với mình là tớ - cậu còn tôi đáp lại là tui - bạn. Nghe chẳng đâu vào đâu. Tuấn có vẻ hơi giật mình rồi quay đầu nhìn sang tôi:
” Tại sao lại nói vậy?”
Giọng Tuấn trong lắm, ấm nữa. Một câu hỏi bình thường lại tựa hồ như đang quan tâm.
” Lần đầu tiên là cái cặp. Lần tiếp theo là con chuột chết. Không lẽ tụi nó thương tui nên làm vậy?” Tôi bĩu môi, giọng nói có chút hờn dỗi. Tự nhiên tôi thấy ở cạnh Tuấn thoải mái lắm. Bao nhiêu ấm ức tôi đều nói ra mà không chút kiên dè. Tôi kể cậu cậu ấy nghe về thái độ của các bạn nữ trong lớp đối đối với mình. Tuấn lại cười. Hình như cậu ta rất thích cười hay sao ý.
” Tại trông cậu mi nhon, dễ bắt nạt. Với lại cậu được ngồi cạnh Phong nên các bạn ấy ganh tị thôi!”
Lại là Phong. Tuấn vừa nói xong thì chúng tôi đã đến trước cửa phòng y tế. Tôi mở cửa bước vào. Sau khi xin một ít thuốc giảm đau tôi quay trở lại. Tuấn vẫn đứng ngoài chờ tôi. Thấy tôi ra cậu ấy liền chỉ tay về hàng ghế đá bên kia:
” Sang đó ngồi nghỉ nhé?”
Nói rồi không đợi tôi trả lời liền lôi tôi qua. Tôi hơi giật mình nhưng rồi cũng để cho cậu ấy lôi đi.
” Đỡ chút nào chưa?” Sau khi đặt mông xuống ghế, Tuấn quay lại dịu dàng hỏi tôi. Tôi gật đầu rồi im lặng chẳng nói gì. Một lát sau tôi quay sang hỏi Tuấn.
” Bạn không ghét tui hã?”
” Lí do gì mà ghét cậu?”
” Ờ thì... tại tui thấy trong lớp ai cũng ghét tui hết. Với lại bạn được nhiều người chú ý mà, đi chung với tui lỡ người ta nói này nói nọ thì sao?”
Tuấn im lặng lắng nghe tôi nói hết rồi mới chầm rãi mở miệng. Giọng nói êm tai lại vang lên:
” Ghét cậu thì chỉ có bọn con gái hay thích soi mói, xen vô chuyện người khác thôi, kiểu gato ý! Không phải cả lớp ai cũng như ai. Còn về phần tớ, tớ được nhiều người chú ý hay không thì không quan trọng. Chẳng lẽ tớ chơi với cậu cũng phải để ý xem người khác nghĩ gì à? Mỗi người có một chủ kiến riêng và một cách sống riêng. Không ai sinh ra trên đời chỉ để làm hài lòng người khác cả. Cậu sống sao thì đó là chuyện của cậu. Chỉ cần cậu không làm sai thì cứ ngẩn cao đầu mà sống! “
Tuấn nói có lí lẽ lắm. Trông như ông cụ non ý. Nhưng mà nhờ những lời nói ấy mà tôi cảm thấy ấm lòng. Phải rồi, sao tôi cứ suy nghĩ về người khác cho mệt nhỉ?
” Cám ơn! “ Tôi mỉm cười nhìn Tuấn. Tuấn cười nhẹ rồi móc điện thoại trong túi ra, chìa về phía tôi:
” Cho tớ số cậu nhé!”
Tôi nhận lấy rồi bấm số mình vào sau đó trả máy lại. Chỉ thấy Tuấn tủm tỉm cười, cũng chẳng biết là cười chuyện gì.