Chương 6

Lời nói của Tề Đoàn Đoàn không phải là nói bừa, thực ra để chọn một người cha phù hợp cho con mình, cậu đã từng tới hỏi ý kiến của một y sĩ lớn tuổi.

Y sĩ đó nguyên hình là một con dê, trong thế giới loài người cũng khá nổi tiếng. Nếu không nhờ có mối quan hệ là cùng là động vật thành tinh thì Tề Đoàn Đoàn chắc chắn không thể gặp được ông ta.

Nói về y sĩ dê, ông đã từng dạy Tề Đoàn Đoàn cách nhìn diện mạo để đoán tình trạng sức khỏe của một người.

Nghe có vẻ thần kỳ, nhưng khi giải thích thì đều có cơ sở khoa học, tuy Tề Đoàn Đoàn không học được nhiều, nhưng cũng có thể đánh giá được tình trạng thận của một người ra sao.

Dù sao, chức năng của cơ quan này cũng liên quan đến việc sinh con cái.

Vì vậy, Tề Đoàn Đoàn không hề nói nhảm.

Nhưng dù có nói nhảm hay không, thì đàn ông nào cũng hơi nhạy cảm với vấn đề này, không nói đến chuyện Đậu Diên có thừa nhận hay không, khuôn mặt của anh ta đã lập tức tái xanh.

Thật đáng sợ.

Tề Đoàn Đoàn lùi lại một chút, nắm chặt dây đeo túi, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Đợi một lúc thấy Đậu Diên không có ý định tấn công, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng hoàn toàn.

Trước thái độ tức giận của Đậu Diên, Tề Đoàn Đoàn là một con gấu trúc giỏi tự kiểm điểm bản thân, nên bắt đầu nghĩ lại lời nói của mình.

Có lẽ cậu không nên nói thẳng thừng như vậy, dù sao con người ai cũng rất yêu sĩ diện.

Nghĩ vậy, Tề Đoàn Đoàn quyết định làm gì đó để bù đắp, cậu lục lọi trong chiếc túi hình gấu trúc của mình, lấy ra một tấm danh thϊếp và nhẹ nhàng đưa cho Đậu Diên.

Tề Đoàn Đoàn cùng vẻ mặt ngây thơ: "Xin lỗi nhé, cái này cho anh, ... cố lên."

Trực giác của Đậu Diên cảnh báo Tề Đoàn Đoàn đưa cho mình không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng bản tính hiếu kỳ chết tiệt khiến anh ta vẫn nhận lấy tấm danh thϊếp.

Trên đó viết: Dương Sơn, truyền nhân đời thứ mười tám của nhà y học cổ truyền xx, chuyên trị: rối loạn chức năng sinh lý nam giới, thận hư...

Lần này, Đậu Diên tức đến nghiến răng ken két, trông thật đáng sợ.

Tề Đoàn Đoàn định bỏ đi, nhưng lại nín lại, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, lời anh nói là thật chứ?"

Đậu Diên khoanh tay, tiện tay vứt tấm danh thϊếp sang một bên, còn về lý do không bỏ đi – là vì anh ta không muốn vứt rác bừa bãi, chứ không phải là thấy nó có ích!

"Đương nhiên, lời tôi nói là thật, mặc dù cách nói của cậu hơi khó nghe."

Đậu Diên nhìn thấy Tề Đoàn Đoàn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh ta khẽ ho một tiếng, nói: "Trử Mặc đi công tác rồi, đi nửa tháng."

Sắc mặt Tề Đoàn Đoàn trở nên thất vọng: "Nửa tháng, lâu quá."

Cậu cụp mi mắt xuống, gương mặt xinh xắn hiền lành khiến người ta muốn xoa đầu.

Đậu Diên lại bắt đầu rục rịch manh động: "Tôi nói này, chúng ta thêm phương thức liên lạc nhé? Cậu không muốn có tay trong, báo cho cậu tin tức về Trử Mặc sao?"

Tề Đoàn Đoàn nghe vậy thì cảm thấy có lý, cậu tự nhủ, không phải mình lang thang suốt bây lâu vì thiếu thông tin đó sao?

Sau một thời gian ở thế giới loài người, Tề Đoàn Đoàn cũng không còn là một con gấu trúc ngây thơ, cậu lập tức nở nụ cười dành riêng cho bạn bè, lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta kết bạn nhé."

Đậu Diên bị nụ cười của cậu làm xao xuyến, không nói hai lời liền quét mã QR, rồi gửi lời mời kết bạn: "Cậu có đói không, đi ăn cùng tôi nhé?"

Tề Đoàn Đoàn đứng dậy không chút do dự: "Không cần, tôi không đói, tạm biệt."

Rồi cậu chạy đi như một con thỏ.

Đậu Diên lắc đầu, đứa trẻ này khác hẳn những kẻ quyến rũ xấu xa mà anh ta từng quen, đã thử nếm một loại quá nhiều, thay đổi khẩu vị cũng không tồi.

Ánh mắt chuyển sang tờ danh thϊếp bên cạnh, anh ta lặng lẽ nhặt nó lên và bỏ vào túi.

Ừ, dường như y sĩ này có khá nhiều nghề nghiệp phụ, anh ta có thể ghé xem những thứ khác của ông ta.

Đậu Diên ho nhẹ một tiếng, lại gọi cho Trử Mặc.

Nhưng có lẽ vì cuộc gọi trước đó, lần này Trử Mặc không nghe máy, trực tiếp tắt ngay.

Tuy nhiên, nhờ sự kiên trì của Đậu Diên, cuối cùng Trử Mặc cũng nghe điện thoại.

Giọng Trử Mặc mang đầy vẻ bất lịch sự: "Tốt nhất là cậu có việc gì quan trọng."

"Tất nhiên là có chuyện quan trọng!" Đậu Diên hớn hở: "Đoán xem, tôi vừa gặp lại đứa nhỏ đó và đã uống cùng cậu ấy một cốc cà phê."

Trử Mặc chỉ vô cảm ờ một tiếng.

Đậu Diên cười hì hì: "Đứa nhỏ đó trông mặt còn non lắm, nhưng thực ra đã hai mươi mốt rồi đấy. Đúng rồi, tên là Tề Đoàn Đoàn, tên khá dễ thương ha."

Trử Mặc không nói gì, Đậu Diên tự đưa lời: "Cậu không tò mò tôi biết những điều đó bằng cách nào sao?"

Trử Mặc: "...Không tò mò, không quan tâm."

Đậu Diên rêи ɾỉ: "Nhưng đứa nhỏ đó trông rất ngoan ngoãn, chỉ có cách nói chuyện hơi khó nghe thôi. Đoán xem cậu ấy nói gì, nói nhìn một cái là biết tôi không khoẻ! Nhìn là biết thận tôi không tốt? Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, ai bảo những người đẹp trai như tôi được đặc quyền chứ?"

Nghe vậy, Trử Mặc lại cười: "Nhìn lối sống tệ hại của cậu, lời nói đó của cậu ấy cũng không hoàn toàn sai."

Đậu Diên mắng: "Cậu làm sao vậy? Chúng ta ít nhất vẫn là bạn bè? Cậu lại giúp người ngoài nói chuyện!"

Trử Mặc: "Tôi chỉ giúp người nói đúng."

Đậu Diên: "Chê, nhưng rồi sao chứ? Tôi vẫn lấy được wechat của đứa nhỏ đó rồi hề hề ~"