Chương 6

Hôm sau, Bách Điền và Dạ Nguyệt rất nóng lòng muốn thực hiện kế hoạch. Nói mình ăn chực uống chực thì ngại lắm, thế nên đề nghị phụ trách nấu cơm, Mộ Hàn nhướng mày, không phản đối.

Nhân lúc không ai để ý, Dạ Nguyệt khuấy thuốc bột trong canh rau, háo hức múc đầy canh cho Mộ Hàn và Uyển Như, dặn họ uống đi cho nóng. Nhưng vẻ đắc ý vụt qua trên gương mặt Dạ Nguyệt đã bị Uyển Như luôn nhìn chằm chằm cô ta tóm được.

Uyển Như nghi ngờ nhìn người phụ nữ đột nhiên thay đổi thái độ này, cô cứ ngập ngừng không động vào bát canh trong tay. Thấy Mộ Hàn chẳng hề dè chừng uống một ngụm, trong lòng cô dấy lên hồi chuông cảnh giác, đưa tay lật úp bát canh đó. Một tiếng xoảng vang lên, bát rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, nước canh cũng văng tung tóe.

“Cô có ý gì?” Dạ Nguyệt lập tức đứng lên, nhướng đuôi mày chất vấn cô.

Sắc mặt Bách Điền ngồi bên cạnh cũng không tốt cho lắm, nhìn Uyển Như chòng chọc như đang bất mãn với cô. Hồi lâu sau anh ta mới thất vọng thở dài, nói: “Cô Uyển, nếu cô không thích chúng tôi thì cứ nói thẳng ra là được, sao phải lãng phí thức ăn chứ?”

“Chẳng qua vừa rồi tay tôi trơn, hai người căng thẳng vậy làm gì?” Uyển Như không hề tỏ vẻ áy náy, cô đẩy bát canh còn lại đến trước mặt đôi tình nhân, cười nói: “Lãng phí thức ăn đúng là không tốt, hay là hai người uống hết nó đi?”

Canh đã bị bỏ thuốc, Dạ Nguyệt và Bách Điền nào chịu uống. Ba người giằng co nhau, bầu không khí như cứng lại trong chốc lát. Người phá vỡ cục diện giằng co là Mộ Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng.

Trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, anh cởi cúc áo sơ mi trắng trên cùng, khẽ kéo ống tay áo Uyển Như, khó chịu mím môi: “Hình như tôi hơi nóng.”

Khuôn mặt trắng sạch sẽ của người đàn ông hơi đỏ, hàng mi dài khẽ run, trong mắt gợn sóng nước, khuôn mặt toát ra vẻ quyến rũ. Vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dạ Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì vô cùng rung động. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người đàn ông cực phẩm như vậy, dù khuyết tật nhưng khuôn mặt đó lại cực kỳ anh tuấn. Nếu có thể ngủ với nhau một đêm, như thế thôi cũng đủ để cô ta nhớ nhung rất lâu.

Uyển Như bảo vệ Mộ Hàn đang khó chịu ở phía sau, cô bắt đầu nheo mắt lại, lập tức lạnh lùng nói: “Quả nhiên bát canh này có vấn đề, hai người đã bỏ gì vào đó?”



“Tất nhiên là đồ tốt, có thể khiến cô phấn khích rồi.” Dạ Nguyệt nháy mắt với Bách Điền, anh ta hiểu ý, chầm chậm đến gần bên kia bàn.

Trong tình huống càng nguy hiểm thì Uyển Như càng buộc bản thân phải bình tĩnh. Nếu chỉ một mình, có lẽ cô vẫn có thể chạy ra ngoài cửa, nhưng bên cạnh còn có Mộ Hàn đi lại không tiện, hai người cùng chạy hoàn toàn không thể thoát được.

Không biết từ lúc nào, người đàn ông nắm áo cô đã buông lỏng tay, chịu đựng cơn nóng trên người, không mất bình tĩnh, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ: “Cô mau chạy đi, đừng lo cho tôi.”

“Nói cái gì thế chứ? Nếu không nhờ anh giữ tôi lại thì mấy hôm trước chắc tôi chẳng còn mạng nữa rồi.” Uyển Như liếc nhìn xung quanh một vòng rồi nhích bước nhỏ, nhanh tay cầm bình hoa thủy tinh bên cạnh ném ra.

Lúc Bách Điền bận tránh sang bên cạnh, cô nắm lấy tay vịn xe lăn, muốn đẩy Mộ Hàn chạy về phía cổng, thế nhưng vừa ra tới cửa phòng khách, một cánh tay đặt trên vai cô, Bách Điền giận dữ đuổi kịp tới.

Vừa hoảng loạn vừa chán ghét, Uyển Như xoay người đấm người đang kéo mình. Trước nay cô luôn yếu, bình thường cũng không thích tập thể dục, dưới tình thế nguy cấp, cô cảm thấy nắm đấm đó chẳng có lực uy hϊếp gì.

Không chỉ chủ nhân của nắm đấm nghĩ vậy, ngay cả Bách Điền cũng nghĩ như vậy. Cô gái này tay nhỏ chân cũng nhỏ, e là chuyển gạch thôi cũng đã thở hổn hển rồi, hơn nữa vì chiều cao có hạn nên cú đấm nhẹ bẫng đó trúng ngay trước ngực anh ta.

Bách Điền chợt nghĩ đến câu ‘nắm đấm nhỏ rơi trên ngực người’ rất lâu trước đây đã phổ biến trên mạng. Nắm đấm yếu như bông này, xem như sở thích của con gái. Anh ta nở nụ cười mỉm đắc ý, không tránh mà cứ thế nhận một cú đấm.

Dạ Nguyệt khinh thường cảnh này, chê Bách Điền lề mề nhưng trong lòng cô ta vẫn kích động. Từ hôm nay trở đi, căn nhà nhỏ này là của bọn họ rồi.

Cô ta sẽ không cần phải lo lắng cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai trong một thời gian. Dạ Nguyệt lặng lẽ liếc nhìn Mộ Hàn bị bỏ thuốc, cô ta lộ ra ý cười mê đắm, cảm thấy kẹt ở đây cũng không chán.

Trong khi Dạ Nguyệt còn đang tưởng tượng về cuộc sống thần tiên trong mấy tháng tiếp theo, bỗng ngay sau đó, một bóng người vụt qua trước mắt cô ta.