*Nước Y
Máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế của nước Y, Du Nhiên thong thả kéo vali từ trong ra ngoài, ở nơi đất khách quê người như vậy, hiện tại cô cũng chưa biết phải sống ra làm sao. Thôi thì trước tiên cứ tìm một chỗ ở trước đã.
Nhưng khi Du Nhiên đang đi bỗng dưng đâm sầm vào một người đàn ông, cô định ngước mặt lên xin lỗi cho phải phép thì gương mặt điển trai ấy khiến cô bàng hoàng lẫn xúc động.
Đó chính là anh trai cô - Lục Thiên.
Cô xúc động đến nỗi mà nước mắt cô cứ như đang chờ ở khoé mắt chỉ cần thời cơ là trực tiếp chảy ra bên ngoài. Cô cố gắng kìm nén tiếng nấc nhưng dường như cảm xúc hiện tại của cô đã ngoài tầm kiểm soát nên cô không thể làm gì được. Chỉ biết thút thít mà ôm chặt người con trai ấy.
_ Anh… là anh thật sao?
_ Du Nhiên, là anh đây. Anh tới tìm em đây.
Lục Thiên thấy Du Nhiên khóc quá lớn liền đưa tay xoa đầu cô an ủi.
_ Em đấy, sao lại mít ướt như vậy, vẫn giống y như hồi nhỏ, không khác tý nào. Thôi được rồi, đừng khóc nữa, được không?
_ Mấy năm nay rốt cuộc anh đã đi đâu? Em và bà nội còn tưởng… còn tưởng anh đã chết rồi. Anh có biết em lo cho anh như thế nào không?
Nghe lời hỏi thăm từ Du Nhiên, tròng mắt anh đột nhiên xuất hiện một tia căm phẫn cùng cực.
_ Xin lỗi em, lúc đó anh có một chút chuyện nên không thể liên lạc được với mọi người, sau đó, cậu lại cho người theo dõi và truy sát anh. Vì không thể để hai người bị liên luỵ nên anh bắt buộc phải ra nước ngoài vừa đấu với cậu vừa phát triển thế lực, tìm cơ hội đòi lại gia sản của bố mẹ.
_ Vậy mấy năm nay, anh sống có tốt không?
_ Cũng ổn, chúng ta lên xe rồi nói được không?
Ngồi trên xe mà Lục Thiên cứ nhìn chằm chằm Du Nhiên khiến cô lúng túng muốn quay mặt đi mà không được, càng tránh anh lại càng tìm cách để cô chú ý. Khi cô không biết nên làm gì thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một chiếc xe cố tình đâm vào xe của anh cô, may thay là anh cô đã kịp choàng tay bảo vệ cô trước sự va chạm này.
Sau đó, anh đột nhiên hướng ánh mắt sắc bén của mình vào Du Nhiên rồi đặt câu hỏi bâng quơ..
_ Nào! Mau kể cho anh nghe… tên đàn ông khốn khϊếp kia đã ức hϊếp em như thế nào?
_ Anh à… anh định làm gì anh ta sao?
_ Sao có thế chứ!
_ Anh đừng lo, dù sao em với anh ta chia tay xong cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, đời nay em sẽ không gặp anh ta nữa đâu.
_ Không được, thằng chó Doãn Đình Nghiêm này hết lần này đến lần khác ức hϊếp em, lần này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu, anh không nhịn nổi cục tức này.
_ Anh bình tĩnh lại đi… đời này em chắc chắn với anh sẽ không còn dây dưa gì đến nha ta nữa… anh đừng kích động. Anh… em mệt, anh đưa em về nghỉ ngơi được không?
_ Được.
Tôi sẽ tìm cậu rồi tính sổ từng chuyện một. Doãn Đình Nghiêm đời này cậu xui rồi mới dám ức hϊếp em gái của Lục Thiên này. Cậu cứ đợi đấy.
_____________
Thành phố A - Doãn gia
Suốt thời gian một tháng này, Doãn Đình Nghiêm vẫn ra sức cho người tìm kiếm tung tích của Du Nhiên hết thành phố này đến thành phố khác nhưng đều không có kết quả khả quan, mới chỉ có một tháng thôi mà Doãn Đình Nghiêm cảm giác như đã một năm rồi không bằng vậy. Nhìn anh bây giờ trông tàn tạ không giống dáng vẻ kiêu ngạo của cậu chủ thuộc một dòng tộc danh giá tý nào cả. Quần áo thì sộc xệch, tóc tai bù xù, râu ria mọc lổn chổm trông chán đến mức người khác cũng không muốn nhìn!
_ Vẫn chưa tìm thấy người?
_ Chưa, chúng tôi đã tìm hết thành phố A rồi vẫn không có tin tức của mợ chủ.
_ Tiếp tục tìm đi, không được ở thành phố A thì sang thành phố khác cho đến khi tìm thấy thì thôi.
_ Vâng
Lúc sau, bỗng nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng Du Nhiên đã đi nước Y. Anh lập tức liên hệ Doãn Nhất đặt vé máy bay sang nước Y nhanh nhất có thể. Anh hiện tại chỉ muốn nhìn thấy Du Nhiên mà thôi.
_ Doãn Nhất, phiền cậu đặt cho tôi một vé máy bay đến nước Y ngay lập tức.
_ Cậu chủ muốn đi nước Y để tìm mợ chủ sao?
_ Ừm… đã hơn một tháng rồi, tôi phải đi tìm co ấy. Không thể thất thểu ở nhà mãi được.
Kết thúc cuộc điện thoại, người nhà vào báo có người đến tìm Doãn Đình Nghiêm, mời anh xuống nhà.
Đứng trước mặt của Doãn Đình Nghiêm chính là Lục Ôn Đình - cậu của Lục Du Nhiên. Doãn Đình Nghiêm khá bỡ ngỡ khi thấy đột nhiên cậu của cô đột ngột tới tìm anh. Ông ta biết trong ánh mắt anh vẫn còn tia nghi ngờ liền đưa ra một tấm ảnh chụp gia đình để chứng minh.
_ A… sau khi bố mẹ Du Nhiên qua đời, cậu liền đi tiếp quản công ty nên hơi bận, không có thời gian đến thăm Du Nhiên, cháu không tin cũng là chuyện thường tình.
Khi nhìn thấy bức ảnh mà ông Lục đưa ra, Doãn Đình Nghiêm ngay lập tức đã nhận ra hình ảnh hồi bé của Du Nhiên, thong thả ngồi xuống ghế mà tiếp tục câu chuyện.
_ Hoá ra là cậu, vậy hôm nay cậu đến thăm Du Nhiên sao?
_ Thật ra, cậu có chuyện muốn bàn bạc với tổng giám đốc Doãn, tiện thể thăm Du Nhiên.
_ Nhưng mà… Du Nhiên đi du lịch nước ngoài rồi.
_ Không sao, lần tới cậu sẽ thăm nó sau, vậy tổng giám đốc Doãn, ông ấy…
_ Bố cháu đi ra ngoài có việc vẫn chưa về, nếu cậu có việc gấp thì có thể gọi điện thoại cho ông ấy hoặc nói trực tiếp với cháu, cháu sẽ chuyển lời đến ông ấy.
_ Cũng không phải chuyện gì gấp, chính là hiện tại tập đoàn cậu có một chuyến hàng xuất khẩu sang nước Y, cậu muốn tổng giám đốc Doãn xem xét xem có hứng thú không ý mà.
Doãn Đình Nghiêm nghe thấy ông ta nhắc đến nước Y liền nhớ đến mục đích chính của mình sắp tới là gì. Anh có thể nhân cơ hội này để kiếm cớ đi nước Y rồi, vả lại bố cũng không biết Du Nhiên hiện đã sang nước ngoài. Sau đó, anh lập tức “thay mặt” bố Doãn mà quyết định.
_ Cậu không cần hỏi ý kiến bố cháu đâu, bây giờ việc công ty là do một tay cháu phụ trách, những chuyện liên quan đến cứ nói với cháu là được.
_ Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Cậu đã sắp xếp hết rồi, chỉ còn việc hai chúng ta ra sân bay để bay sang nước Y bàn bạc hợp đồng nữa thôi.
_ Được, vậy mai chúng ta gặp.
____________
Trên xe của Lục Ôn Đình
Có vẻ như hiện giờ ông ta rất đắc ý, trong suy nghĩ của ông ta Doãn Đình Nghiêm vốn là người đàn ông thông minh tài giỏi, khí phách quyết đoán nên mới có thể tiếp quản Doãn thị được. Nhưng qua lần gặp mặt lần này, dường như Doãn Đình Nghiêm không giỏi giang như ông ta nghĩ.
Tiếp đó, ông ta nhấc điện thoại gọi vào một dãy số, người bên kia lập tức nghe máy.
_ Cậu ta đồng ý rồi.
_ Được, làm tốt lắm.
Đầu dây bên kia không ai khác chính là Tô Nhi.
_ Theo hẹn thì sau khi mọi việc thành công thì cô phải đưa tôi nốt số tiền còn lại, không được thiếu một đồng.
_ Yên tâm đi, việc này mà thành công thì không thiếu phần của ông đâu.
Bên kia, ả Tô Nhi lầm bầm trong miệng:
_ Doãn Đình Nghiêm, Lục Du Nhiên, hai người khiến tôi nhục nhã thì tôi sẽ trả lại hai người gấp bội.
Mạc Phong ở bên cạnh thấy sát khí toả ra từ người Tô Nhi mà e dè hỏi.
_ Tô Nhi, thực sự phải làm đến mức này sao?
_ Mạc Phong, lẽ nào em để mặc họ bắt nạt em sao? Tô Nhi nghiến răng ken két nói trong sự tức giận.
*Hồi tưởng vào ngày Doãn Đình Nghiêm biết sự thật.
Mạc Phong ngồi bên cạnh trấn an Tô Nhi nhưng cô ta vẫn ôm đầu khóc thút thít để lấy đi sự tin tưởng của Mạc Phong.
_ Tại sao? Tại sao Doãn Đình Nghiêm lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng em còn yêu anh ấy nhiều hơn Lục Du Nhiên mà.
_ Doãn Đình Nghiêm… là do anh ép tôi.
Cô ta liền bấu víu lấy Mạc Phong, tiếp tục kể lể:
_ Mạc Phong, Lục Du Nhiên sỉ nhục em, đến Doãn Đình Nghiêm cũng giúp cô ta ức hϊếp em! Bọn họ ép em phải rời khỏi đây, nếu không…
_ Cái gì? Bọn họ dám đối xử với em như vậy.
*Trở về thực tại
Tô Nhi tiếp tục cầu cứu Mạc Phong, chính vì cô ta biết Mạc Phong yêu cô ta, cũng sẽ không bao giờ từ chối cô ta nên cô ta được nước lấn tới.
_ Mạc Phong, anh đồng ý bảo vệ em phải không?
_ Em đừng sợ, có anh ở đây thì sẽ không ai có thể bắt nạt em được.
Mạc Phong đưa tay ôm chặt Tô Nhi vào lòng, xúc cảm của anh giờ đây đã lên đến đỉnh điểm, nếu Doãn Đình Nghiêm đã không trân trọng Nhi Nhi thì anh sẽ bảo vệ cô ta. Từ nay trở về sau, anh và Doãn Đình Nghiêm không đội trời chung.
Tô Nhi bị Mạc Phong ôm cứng ngắc mà không thể cử động được. Hiện giờ, thế lực của Mạc Gia cũng không thua kém Doãn gia là bao, nên cô ta chỉ có thể lợi dụng lòng tốt của Mạc Phong thôi.