Vừa thi xong là Hạ Dương mua vé máy bay bay sang Mỹ gặp Bạch Ân liền.
Hai người bọn cậu đã xa nhau ba tháng rồi.
Vẫn còn một tháng nữa mới biết điểm, vì thế nên cậu quyết định vứt tất cả mọi sầu lo ra sau đầu, chỉ tập trung bù đắp khoảng trống tình cảm của hai người thôi.
Vừa đáp xuống sân bay Hạ Dương đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng đó.
Chỉ mới ba tháng không gặp mà hắn đã khá khác so với trước đây. Dáng người cao hơn, rắn chắc hữu lực hơn, gương mặt cũng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Người đàn ông của cậu đẹp trai quá! Hắn đẹp đến mức khiến Hạ Dương mê mẩn nhìn không sao dứt ra được.
Mặc dù biết hôm nay Bạch Ân ra đón cậu nhưng Hạ Dương muốn gây bất ngờ cho hắn một xíu. Vì vậy nên cậu hòa vào dòng người đông đúc, vòng ra sau lưng hắn.
“Hù.” Hạ Dương nhón chân lên giơ hai tay bịt mắt Bạch Ân: “Anh đẹp trai, đoán xem đây là ai?”
Hắn cười dịu dàng, nắm tay cậu sau đó quay lại ôm cả người Hạ Dương vào trong lòng: “Là bảo bối của anh.”
“Lâu quá không gặp, em nhớ anh lắm.” Hạ Dương không chút ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình.
Hắn nhìn cậu, không nói nhiều mà chỉ ôm chặt cậu vào lòng, như muốn khảm sâu thân thể Hạ Dương vào người hắn: “Ừm, anh cũng nhớ em.”
Nói rồi hai người trao nhau một nụ hôn nồng thắm. Nụ hôn này không đơn thuần chỉ là chạm môi bình thường, Bạch Ân vươn đầu lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng ấm nóng của Hạ Dương, lúc buông cậu ra giữa môi hai người còn dính một sợi chỉ bạc.
Hai thanh niên đẹp trai, người cao thì điển trai chững chạc, người thấp hơn thì thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn vào đã khiến người ta thích thú. Chuyện tình đồng tính luôn luôn được dư luận quan tâm, các nước phương Tây thì thoáng chuyện này hơn, vì thế ở tại sân bay bên Mỹ, lúc hai người hôn nhau có biết bao người hò reo hú hét. Một số cô gái còn phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên, họ thậm chí lấy điện thoại ra quay đăng lên mạng.
Bạch Ân hôn đến khi chân Hạ Dương mềm nhũn đứng không nổi, cậu vung nắm đấm không ngừng đấm vào lòng ngực hắn. Bạch Ân cười một cái, giữa đám đông hỗn loạn kéo cậu đi. Hắn đưa cậu lên chiếc xe Rolls - Royce mình mới mua, không nói không rằng chở thẳng cậu đến nhà mình.
Nhà của Bạch Ân ở bên Mỹ là hắn mua, tự tay bày trí tất cả theo sở thích của Hạ Dương. Vì hắn có ý định sẽ kéo cậu đi du học chung với mình nên căn nhà này là chuẩn bị trước để hai đứa ở. Nằm ở trung tâm thành phố New York, vị trí đắc địa vô cùng nên giá tiền cũng không rẻ.
Những thứ đó bây giờ không quan trọng bằng người trước mặt nữa. Mặc kệ Hạ Dương vùng vẫy đòi hắn thả ra, Bạch Ân vẫn kiên quyết nắm chặt tay cậu, cửa nhà vừa đóng lại hắn liền không chút kiêng dè đè cậu lên cửa hôn ngấu nghiến.
“Ưm… cậu làm gì?”
“Làm cậu.” Vừa hôn hắn vừa vươn tay cởϊ qυầи áo của hai người ra. Vì hắn biết đây là lần đầu tiên của cậu nên cũng không muốn làm cậu đau, chỉ là…
“Bảo bối, anh nhịn quá lâu rồi!” Hắn tạm thời buông tha không hôn cậu nữa. Bạch Ân đặt trán mình kề trán cậu, hơi thở hai người quấn quýt hòa quyện vào nhau vô cùng thân mật.
Vì được buông tha tạm thời nên bây giờ Hạ Dương mới có thể mở miệng nói chuyện: “Mới có ba tháng, lâu đâu mà lâu. Sức chịu đựng của anh kém thế… ưm…”
“Có kém hay không em phải tự trải nghiệm mới biết được.”
“Anh chơi xấu… ức hϊếp người ta… ưm ư… buông ra…”
Hắn hôn một hồi rồi buông, lúc này quần áo của Hạ Dương đã bị cởi ra gần hết, chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc qυầи ɭóŧ mà thôi. Đôi chân dài của cậu lộ ra trong không khí, cơ địa của cậu ít lông hơn người bình thường, hơn nữa từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà lớn lên nên đôi chân vô cùng nuột nà. Chiếc qυầи ɭóŧ bó chặt vòng ba căng mọng, nửa ẩn nửa hiện còn hấp dẫn hơn là không mặc gì. Gương mặt cậu lúc này đỏ bừng, mơ mơ màng màng vì bị người đàn ông ép hôn.
Hạ Dương miệng thì từ chối nhưng thật ra lại rất hưng phấn, trước mặt cậu là người đàn ông mà cậu yêu, cậu tin tưởng hắn, nguyện trao cho hắn mọi thứ.
“Em vẫn không hiểu, chỉ mới ba tháng thôi sao anh lại không chịu nổi?”
Bạch Ân cười: “Em nhầm rồi, không phải là ba tháng, mà là tám năm.”
“Tám năm?”
“Ừm, từ lúc em đưa ô cho anh ở con hẻm đó, anh đã muốn chiếm em về làm của riêng.”
Hạ Dương nhớ lại sau đó lại giật mình: “Hóa ra anh chính là…”
“Ừm, thằng nhóc nhếch nhác đó là anh.”
Nghe những lời này, rốt cuộc mọi chuyện đã sáng tỏ hơn. Hóa ra năm đó Bạch Ân bị Tề gia ức hϊếp nên mới bỏ nhà chạy đến hẻm nhỏ đó ngồi, là cậu đi ngang đưa cho hắn một chiếc ô, từ đó nên duyên.
Tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp, mọi thứ đều là duyên phận.
Hạ Dương cảm động trước chuyện này, lại cảm thương cho người đàn ông của mình vì hắn đã phải chịu quá nhiều khổ đau như vậy…
Cậu ôm cổ hắn, chủ động trao cho hắn một nụ hôn nồng cháy: “Em yêu anh.”
Chính nụ hôn của Hạ Dương đã khơi mào cho du͙© vọиɠ của cả hai. Vốn dĩ Bạch Ân đang rất thèm muốn cậu nhưng hắn ngại đây là lần đầu, nếu hắn không cẩn thận thì sẽ làm đau cậu, hiện tại nhận được nụ hôn này khiến hắn không muốn kiêng dè gì nữa.
Bạch Ân đưa Hạ Dương vào giường, một đường đi không ngừng hôn hôn cậu, hắn như một tên nghiện si mê Hạ Dương, bảo bối của hắn quá thơm khiến hắn cứ hít hà mãi không dứt ra được.
Hắn đặt cậu lên giường, thân hình to lớn nhanh chóng đè lên người cậu, âm thanh hắn trầm khàn: “Cho anh được không?”
Hạ Dương ngượng ngùng tránh né ánh mắt nóng hổi kia: “Tắm… tắm trước đã…”
Bạch Ân cười nham hiểm, cúi xuống dùng miệng cởi từng cúc áo sơ mi của cậu: “Không sao, anh không chê em bẩn.”
Hắn một tay nắm lấy bàn chân cậu, không chút ngại ngần liếʍ lên l*иg bàn chân trắng nõn hồng hào đáng yêu. Đôi mắt đỏ của hắn lúc này đỏ như rỉ máu, du͙© vọиɠ nồng đậm lộ ra rõ rệt khiến Hạ Dương cảm thấy nguy hiểm, cứ như con sói đầu đàn đã tìm được con mồi béo bở của mình.
Hắn nói: “Không bẩn, rất sạch. Em ngon như vậy sao anh có thể không thích được?”
Hạ Dương phát hiện dường như Bạch Ân đã bị nhiễm văn hóa cởi mở của người Mỹ, trước kia hắn lạnh lùng muốn chết, làm gì có chuyện có thể nói những câu khiến người ta đỏ mặt tía tai thế này được.
Bạch Ân kéo Hạ Dương nằm xuống, nhanh chóng cởi luôn chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu ra.
Bờ mông trắng nõn núng nính lộ ra, cơ địa Hạ Dương vốn ít lông nên chỗ đó càng thêm hồng hào trơn nhẵn như da em bé. Thứ nhỏ xinh đóng chặt lại, Bạch Ân nhìn một cái liền muốn khuấy đảo bên trong.
Yết hầu hắn khẽ động một cái, bên dưới đũng quần phồng lên như một túp lều nhỏ.
Bạch Ân cởϊ qυầи áo của mình ra, da thịt trần trụi của hai người tiếp xúc với nhau, âm thanh hắn chứa đầy ái muội: “Bảo bối, em xem.” Hắn cầm lấy bàn tay non mềm của cậu, kéo đến sờ vào niềm kiêu hãnh đã vì bé yêu của mình mà hiên ngang ngẩng cao đầu: “Cho anh đi, anh không chịu nổi nữa.”
Nơi đó nóng hổi, vừa to vừa dài xem chừng bằng cỡ cánh tay của em bé, từng nếp gân xanh mạnh mẽ nổi lên càng làm nó thêm hùng dũng cùng đáng sợ, Hạ Dương hoàn toàn có thể cảm nhận được sự gập ghềnh cứng cộm của nó dưới bàn tay trắng nõn của mình. Ngay lập tức mặt cậu đỏ bừng lên.
“Sao anh giấu con quái vật này chừng ấy năm được hay vậy?”
Bạch Ân cười nhẹ: “Anh có thể xem đây là lời khen không?"
Hắn chỉ hỏi đến cơ hội trả lời cũng không cho Hạ Dương, cúi đầu xuống hắn ngậm một bên ngực của Hạ Dương:
“Em đã có lòng như vậy anh nhất định không phụ sự hy vọng của em.”
Nước bọt nhanh chóng làm ướt đẫm hai khỏa anh đào, khiến chúng mọng nước, óng ánh lại vô cùng hồng nhuận khiến người khác vừa nhìn vào chỉ muốn một hơi nuốt trọn.
Bạch Ân quả thực đã làm vậy. Hắn say sưa **** *** nơi nụ hoa e thẹn của cậu, liếʍ nhẹ, gặm cắn rồi mυ"ŧ hôn, tựa như muốn mυ"ŧ cho ra sữa mới thôi.
Bên anh đào còn lại cũng không được buông tha, Bạch Ân dùng lực xoa nhẹ khiến nó nhanh chóng cứng lên. E thẹn đứng trong không khí, thấy vậy hắn càng không buông tha, liên tục dùng lực mạnh hơn để kí©h thí©ɧ cậu. Thậm chí Bạch Ân còn dùng móng tay véo nhẹ.
Kɧoáı ©ảʍ đột ngột đập đến khiến Hạ Dương không nhịn được ưỡn cong người, hai tay bấu víu vào drap giường.
“Ưm… aaa… á! Anh đừng chạm nó!"
Bạch Ân lại xem lời của Hạ Dương như gió thoảng bên tai hắn chỉ cười rồi đáp một câu chắc nịt.
“Không được.”
Nói rồi hắn lại cắn lên nụ hoa của cậu làm cậu càng thêm run rẩy.
Hạ Dương không biết nên cười hắn nên khóc chỉ có thể bất lực đánh lên vai hắn oán trách.
“Anh vô sỉ!”
Bạch Ân lại cười đầy tự hào.
“Em lại khen anh nữa rồi sao? Anh rất thích nên anh sẽ tặng quà cho em.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Dương, Bạch Ân rời khỏi nơi ngọt ngào của cậu, hắn chồm người lên lấy trong hộp tủ ra một bịch bαo ©αo sυ cỡ to.
Hạ Dương tròn xoe mắt nhìn nó.
“Anh…cái này anh nói là quà tặng em sao?”
Bạch Ân nhướn nhẹ chân mày.
“Không phải…” Nói được một chút hắn lại dừng lại rồi ghé sát tai Hạ Dương nói ra lời ái muội cực độ.
“Quà của em là một cây xúc xích size siêu to khổng lồ.”
Hắn vừa dứt câu mặt Hạ Dương đã đỏ hơn cả qua cà chua.
“Anh hỗn đản!”
Bạch Ân cười tà mị.
“Bảo bối, anh chỉ như vậy với mỗi em.”
Nói rồi hắn nắm lấy cái chăn giơ cao lên trùm lên hai người, mà chuyện gì xảy ra trong chăn không có ai biết, chỉ nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông cùng tiếng rêи ɾỉ của tiểu bảo bối mà hắn yêu thương trân trọng.