Chương 5: Hiệp nghị

【Cho nên ký chủ à, cậu thật sự có rất nhiều áo choàng lắm ư?】

“Khụ khụ ——” Thương Ngôn ánh mắt lay động.

“Thời buổi này, tác giả nào mà không phải tự mặc một đống áo choàng chứ, tôi chỉ là bình đẳng đối xử, muốn cho những người đọc khác cũng có một cái mái ấm mà thôi.”

【Sửa đúng một chút, không phải “một cái”, là “một chút”】

“emmm nhìn thấu không nói toạc.” Thương Ngôn thẹn quá thành giận.

Một lát sau, cậu thở dài một hơi: “Tính, lột liền lột đi, coi như là tặng cho các người đọc dễ thương các phần quà bất ngờ lần sau cuối.”

Cậu cuối cùng nhìn thoáng qua các bạn bè ở thế giới này, người đọc và những người tới đưa tiễn cậu đoạn đường cuối cùng.

Cậu nhẹ giọng nói: “Hệ thống, chúng ta đi thôi.”

【Được thôi.】

【Hệ thống bắt đầu dịch chuyển ——】

【Dịch chuyển thành công 】

【Thời gian: Tinh lịch năm 3641.】

【Địa điểm: Trung Ương tinh hệ, chủ tinh.】

……

“Thương thiếu gia, phần hiệp nghị này thỉnh ngài ký tên vào.”

Thương Ngôn mở mắt ra, cảm giác dịch chuyển quá mức choáng váng khó chịu, cậu còn chưa có kịp tỉnh táo lại thì nghe được có người kêu tên mình. Cậu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm, là một thanh niên mặc quân trang.

Cậu không tiếng động thử quan sát cảnh vật chung quanh, đồng thời, ở trong lòng không ngừng gõ hệ thống.

“Hệ thống, chuyện này là thế nào? Hiệp nghị gì?”

【Đây là hệ thống vì ký chủ an bài một thân phận mới, ký chủ không cần lo lắng, chỉ cần ký tên là được. Đến nỗi chuyện khác, chờ họ rời đi thì hệ thống sẽ giải thích.】

Thương Ngôn lựa chọn tạm thời tin tưởng hệ thống, trong ánh nhìn chăm chú của thanh niên, cậu ký tên của mình lên.

“Nếu Thương thiếu gia đã ký xong, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, hy vọng Thương thiếu gia ghi nhớ các điều khoản trong hiệp nghị.

Nguyên soái có ý tứ là, căn nhà này vào ngày thường sẽ là của ngài, trừ phi có tình huống đặc thù, hắn sẽ không trở về, hy vọng khi không việc gì thì ngài không cần quấy rầy hắn.

Đến nỗi chuyện khác, mỗi tháng nguyên soái sẽ chuyển vào tài khoản của ngài 500 vạn tinh tệ, để cho ngài ngày thường tiêu dùng.”

Nói tới đây, hắn tựa hồ cảm thấy chính mình ngữ khí quá mức lãnh ngạnh, sợ dọa tới thiếu niên ở trước mắt, thế là ngữ khí chậm dần.

“Chỉ cần Thương thiếu gia làm tốt việc của chính mình, không chọc phiền toái để nguyên soái phải giải quyết, thì về sau nếu cậu có yêu cầu khác, cũng có thể nói với nguyên soái. Chỉ cần không quá phận, hắn đều sẽ đáp ứng cậu.”

Hiện tại Thương Ngôn còn chưa nắm bắt được tình hình, cũng không hiểu cái gọi là hiệp nghị này rốt cuộc là hiệp nghị kiểu gì.

Nhưng mà có một việc cậu nghe hiểu!

Nguyên soái gì đó sẽ cho cậu nhà ở, cho cậu tiền, còn sẽ không làm phiền cậu.

Mới vừa xuyên qua đã có loại chuyện tốt này?