Chương 4: Lột sạch hắn

Thương Ngôn cuối cùng vẫn tới chậm một bước, cơ thể đã vào lò hỏa táng.

Không thể nhìn mặt chính mình lần cuối, ngẫm lại cậu còn có chút tiếc nuối.

Rốt cuộc thì cơ hội chỉ có một lần trong đời.

Cậu cảm thán nói: “Không nghĩ tới tôi từng viết rất nhiều truyện hỏa táng tràng, cuối cùng chính mình cũng vào hỏa táng tràng (lò hỏa táng).”

Thật · vật lý hỏa táng tràng.

“Từ nay về sau người đọc chắc hẳn sẽ không mắng tôi viết hỏa táng tràng quá giả đâu ha.”

【…】

Hệ thống giữ nguyên thái độ trầm mặc.

Nghĩ nghĩ, Thương Ngôn vẫn đi đến lễ truy điệu của chính mình, cũng coi như đưa tiễn chính mình một đoạn đường cuối cùng.

Lễ truy điệu này là các bạn tốt tác giả trong group cùng nhau tổ chức, có rất nhiều người đọc cùng fans của cậu cũng đều đến.

Vừa lúc, cậu không cần đi tìm từng người một, có thể cùng nhau đứng một chỗ nói tạm biệt.

Chính mình tham gia lễ truy điệu của chính mình, cũng là một loại trải nghiệm mới lạ.

Thương Ngôn nghĩ như thế này...

Tư liệu sống để viết truyện ×1

Thương Ngôn đơn phương cùng các bạn thân nói lời cáo biệt, đáng tiếc không ai có thể thấy cậu.

Lễ truy điệu người đến người đi, cậu đành phải bay tới trong một góc, đang muốn an an tĩnh tĩnh chờ trong chốc lát, lại nghe được những âm thanh nói chuyện rất nhỏ.

Là thanh âm của một cô gái: “Haizzz, Thương Thần thật sự đã qua đời, đến bây giờ tôi còn không thể tiếp thu sự thật này. Thương Thần là một tác giả ưu tú như thế mà hu hu hu... Còn tốt, cậu ấy có tính cần mẫn part time, tiểu thuyết để đời cũng nhiều, sau này tôi chỉ có thể ôm mấy quyển truyện xem như thức ăn tinh thần mà gặm.”

Một cô gái khác đứng bên cạnh sâu kín bổ sung: “Nhưng cậu ta cũng để lại càng nhiều hố.”

“… Hu hu hu đúng vậy, chị vừa nói như vậy thì em càng thêm thương tâm.”

Thương Ngôn vốn dĩ không muốn nghe lén người khác nói chuyện, ai ngờ họ đang thảo luận chính mình, cậu vểnh lỗ tai, yên tâm thoải mái bắt đầu nghe lén.

“Tính, cậu ấy là người như vậy cũng không phải một ngày hai ngày, người chết lớn nhất, hôm nay không mắng cậu ta.”

“Đúng rồi, em có nghe nói không?”

Sao?

“Thương Thần không phải thích tạo áo choàng (account khác) sao.”

“Các độc giả hoài nghi cậu ấy khẳng định còn có rất nhiều áo choàng chưa bị tuôn ra. Mọi người đều lo lắng Thương Thần đã chết thì về sau sẽ không còn xem được truyện mới của cậu ấy nữa.

Cho nên họ khai triển một cái hoạt động gọi là ‘tìm kiếm Thương Thần áo choàng’ ý muốn từ những tác phẩm viết xong cái văn án liền chạy hoặc là chỉ viết mở đầu, viết xong mười mấy chương liền chạy, drop truyện nhiều năm... Để moi ra mấy cái account nhỏ của Thương Thần, kéo hết mấy cái áo choàng của cậu ta xuống!”

“Thế nhưng là... Dù cho thật sự lột ra tới, thì dựa theo cá tính của Thương Thần thì chúng ta chỉ đạt được một đống hố!”

“Ầy, một đống hố cũng được, miễn cưỡng có thể gặm, ai bảo truyện của Thương Thần là độc nhất vô nhị, sau này không có truyện mới, chỉ có thể xem truyện cũ của cậu ta như bữa tiệc lớn thôi.”

“Nhưng mà phong cách của Thương Thần hay thay đổi, đoán chừng không dễ tìm thế đâu.”

“Cũng không nhất định, đã có lão phấn xem ra chi tiết đối lập, còn có bảng phân tích, mỗi ngày đều cập nhật thêm, thật nhiều người đọc đều đang truy tìm...”

Hai người trò chuyện xong liền rời đi, chỉ còn lại Thương Ngôn đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

Không phải, người đọc của cậu đều nhàn đến mức không có chuyện gì để làm sao? Cậu đều đã chết, còn muốn lột áo choàng của cậu?

Không thể chừa cho cậu một cái qυầи ɭóŧ được sao?!