Chương 3: Bữa Tối Của Ngài Mèo (2)

Khi tất cả mọi người bước vào trong thôn thì phát hiện hình như mình tới không đúng lúc, trong thôn đang tổ chức đám tang.

Đội tang khóc sướt mướt đi ngang qua bọn họ.

Người đi đầu vừa khóc vừa rải tiền giấy vàng, tiền giấy rơi lả tả khiến mọi người còn tránh không kịp.

Không có ai muốn dính vào đội đưa ma đột ngột quỷ dị này, bọn họ đều tránh sang ven đường.

Tiêu Linh nhỏ giọng nói một câu: "Đáng sợ quá."

Sau đó còn nhích lại gần người đàn ông cao lớn bên cạnh, giống như một chú dê con kêu be be tìm kiếm che chở.

Phong Từ Miên nhìn anh một cái, cũng không có phản ứng gì với việc anh trốn sau lưng mình, nhìn giống như cam chịu.

Tiêu Linh hơi vui vẻ trộm nhoẻn cười, đôi mắt hạnh tròn tròn hiện lên tia thú vị ác ý không hợp với gương mặt đáng yêu, nhưng trong mắt người bên ngoài thì vẫn là dáng vẻ run bần bật.

Đội đưa ma đi thẳng đến hướng Bắc, vừa đi vừa rải tiền giấy. Người phụ nữ đi đầu khóc cực kì to, tiếng khóc bén nhọn kia đánh vào màng tai không ngừng, khiến người ta cảm thấy không khỏe. Thấy đội đưa ma sắp biến mất trong tầm mắt bọn họ, sau khi Phong Từ Miên suy nghĩ hai giây thì nhấc chân đi theo.

Tiêu Linh cũng đang muốn đi qua, quần áo lại bị kéo lại.

Anh quay đầu lại nhìn, là một người phụ nữ ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cô ta đẩy đẩy mắt kính: "Bạn học nhỏ này không nên tự tiện rời khỏi đội ngũ thì tốt hơn."

Ánh mắt Tiêu Linh rất độc, anh lập tức đoán ra người phụ nữ này có thể là giáo viên.

Mặt anh thiên hướng học sinh, vừa trắng vừa mềm, rất dễ kí©h thí©ɧ quan tâm của phụ nữ.

Tiêu Linh lộ ra nụ cười ngượng ngùng với cô ta: "Em, em muốn đi theo anh của em."

Một người đàn ông trong đội ngũ kinh ngạc nói một câu: "Hai người là anh em."

Dù sao bọn họ trông chẳng giống nhau chút nào, chính xác là tổ hợp của sói hoang và cừu con, hơn nữa trông người đàn ông kia cũng không có vẻ gì là quen biết anh.

Tiêu Linh chân thành gật đầu: "Vốn dĩ chúng tôi ở nhà với nhau, ai biết tự nhiên bị mắt ma truyền tống đến địa phương này."

Anh thuận buồm xuôi gió bịa chuyện, vẻ mặt chân thành khiến người ta không thể bắt lỗi.

Giọng điệu vô tội chân thành khiến tất cả mọi người xem nhẹ những điểm không phù hợp theo bản năng, không tự giác được mà lựa chọn tin tưởng anh.

Thì ra người đàn ông kia là anh nhóc, sau khi biết chuyện này, cô giáo không mở miệng nữa, những người khác cũng không muốn lo chuyện bao đồng vào lúc này.

Tiêu Linh nhanh chóng đuổi theo, may mà bọn họ còn chưa đi xa, chạy một chút là đuổi kịp.

Chỉ có người đàn ông xăm tay khinh thường nhìn theo bóng lưng hai người rời đội, nói một câu: "Tìm chết."

Tiêu Linh chưa đi quá xa nghe được, nhưng lười so đo với gã. Loại người như gã không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng được nịnh một hồi là muốn làm lãnh đạo, gần đây đã tự coi mình như trung tâm của đội ngũ. Anh đã thấy nhiều, không đáng để anh bố thí sự chú ý.

Phong Từ Miên im lặng đi theo sau đội đưa ma, thấy Tiêu Linh đuổi theo cũng chỉ gật đầu với anh một cái, vẫn không nói lời nào.

Hai người cứ như vậy rời khỏi đội ngũ, đi theo đội đưa ma tới một đầu khác của thôn.

Tiêu Linh mở miệng tự giới thiệu trước: "Tôi tên Tiêu Linh, là Linh (翎) trong lông chim (翎毛) á." Nói rồi dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Phong Từ Miên.

Đối diện với ánh mắt chờ mong của anh, Phong Từ Miên dừng lại một chút: "Phong Thượng."

Nghe được tên của hắn, Tiêu Linh cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười.

Anh không bị thái độ lạnh nhạt của Phong Từ Miên đả kích, ngược lại càng sáp lại gần hơn: "Vậy sau này em có thể gọi anh là anh Phong không?" Anh còn chưa quên vừa rồi mình vì muốn đuổi theo mà bịa chuyện. Nếu như lập tức bị vạch trần thì chơi hổng vui rồi, anh vẫn còn muốn giả bộ trước mặt những người khác.

Phong Từ Miên không nói gì, tiếp tục im lặng đi đường.

Tiêu Linh mặt dày coi như hắn cam chịu.

Anh biết bây giờ mình cứ cố tình tới gần sẽ khiến cho người đàn ông này nghi ngờ, nhưng không để ý cho lắm.

Ngụy trang cũng được, gương mặt thật cũng được, đều chỉ là tùy tâm sở dục của anh, một ý nghĩ mà thôi.

Tiêu Linh hưng phấn liếʍ liếʍ môi, đi theo sau nhìn vai lưng và eo mông cảnh đẹp ý vui của người đàn ông, tâm trạng của anh rất tốt, thiếu chút nữa đã ngân nga một điệu.

Cho dù đột nhiên bị đưa đến nơi không quen thuộc này, anh cũng có thể thích ứng nhanh chóng.

Thôn không lớn, rất nhanh đội đưa ma đã đến phía Bắc của thôn, nơi đó là một nghĩa trang.

Bọn họ từ từ hạ quan tài do hai người đàn ông gầy gầy cao cao khiêng xuống chiếc hố đã đào sẵn.

Sau đó lần lượt xúc từng xẻng một, chậm rãi lấp hố.

Lúc lấp hố, người phụ nữ đi đầu tóc bạc hơn phân nửa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: "Con của mẹ à, con mới 18 tuổi, sao lại hu hu hu..."

Sau khi lấp đất xong, những người ăn mặc đồ tang đều chết lặng đi về. Tiêu Linh không nhìn ra được bi thương từ trên mặt bọn họ, giống như đã tập mãi thành quen.

Tiêu Linh có ý muốn nói chuyện với người phụ nữ đang dựa người vào mộ bia, khóc như đứt từng khúc ruột gan, nhưng phiền là bà ta khóc quá dữ, không có cách nào bắt chuyện.

Mặc kệ anh hỏi cái gì, bà ta chỉ ngồi đó khóc lóc, khóc đến nỗi chảy cả nước mũi.

Tiêu Linh ngồi xổm xuống: "Con của bà chết trẻ như vậy, có phải là do phạm tội gì đó không."

Cuối cùng những lời này cũng kí©h thí©ɧ được người phụ nữ. Bà ta dừng khóc thút thít, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Linh, lộ rõ vẻ tức giận.

Nếu như là người bình thường khác đã sớm lùi bước, nhưng xui cho người phụ nữ là hai người trước mặt bà ta đều không phải là người bình thường, bọn họ không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.

Phong Từ Miên thấy cuối cùng NPC này cũng có phản ứng, lạnh băng hỏi: "Cho nên rốt cuộc là con trai bà đã chết như thế nào?"

Người phụ nữ đứng lên, không biết từ khi nào tay bà ta đã cầm lấy cái xẻng vừa mới dùng lấp đất.

"Con trai tôi nghe lời như vậy, nghe lời như vậy, vì sao lại...vì sao cứ lại là nó..."

Bà ta cứ khùng khùng điên điên lẩm bẩm mãi, làm lơ câu hỏi của Phong Từ Miên, lại lâm vào một trạng thái quỷ dị.

Tiêu Linh nghiêng nghiêng đầu, anh muốn nói nhỏ với Phong Từ Miên, nhưng không đủ cao, chỉ có thể nhón chân lên.

Anh nhỏ giọng: "Anh Phong, anh còn nhớ tên của lần Ma Cảnh này không? Không chừng con trai của bà ta chính là bị ngài Mèo hại chết đấy."

Phong Từ Miên hơi nghiêng người tránh đi hơi nóng quá gần, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Linh một cái.

Tiêu Linh đã quay đầu tiếp tục nghiêm túc nhìn người phụ nữ, giống như vừa rồi chỉ là hành động vô tâm.



Quả thật Tiêu Linh cũng không phải cố ý, ai có thể ngờ được người đàn ông trông rất lạnh lùng này lại ngây thơ đến mức bị lại gần nói thầm đã đỏ tai.

Đây là cái gọi là đáng yêu đối lập nhỉ, Tiêu Linh thất thần.

Sau đó câu nói tiếp theo của Phong Từ Miên khiến anh lấy lại tinh thần, thế mà hắn cứ trực tiếp nói suy đoán của Tiêu Linh ra như vậy.

"Là ngài Mèo ăn con trai của bà."

Hắn dùng câu trần thuật, hoàn toàn không sợ hãi sẽ đắc tội NPC này.

Hành động này đã lộ ra thực lực của hắn một cách tùy tiện vô thức, khiến Tiêu Linh hận không thể huýt sáo hai cái.

Người phụ nữ rõ ràng đã nổi giận, dường như trong tức giận còn có một chút chột dạ, trên mặt xám trắng không có cảm xúc, cũng đặc biệt cứng nhắc, không giống như người sống.

"Con trai của tao bị bệnh chết! Có liên quan gì đến ngài Mèo chứ! Ngài Mèo là thần phù hộ cho thôn tụi tao, mày, mày thế mà lại dám bôi nhọ ngài ấy!"

Giọng nói bén nhọn khiến màng tai đau đớn, người phụ nữ giơ cái xẻng lên, đột nhiên đánh về phía Phong Từ Miên, nhưng bị hắn dùng 「Vũ khí」 chặn lại.

Một chủy thủ màu đen đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng ngăn cái xẻng của người phụ nữ lại. Tay Phong Từ Miên chuyển động, trong chớp nhoáng đã dùng chuôi chủy thủ mạnh mẽ đánh trúng tay bà ta.

Người phụ nữ bị đau lập tức thả cái xẻng xuống, ánh mắt vốn dại ra trở nên căm hận. Gương mặt gầy trơ xương của bà ta lúc này đã trở nên vặn vẹo, trông giống như ác quỷ.

Nhưng bà ta lại ngại chủy thủ bén nhọn kia, không dám hành động, chỉ có thể bắt đầu mắng không ngừng. Từ ngữ độc ác, dường như hận không thể khiến bọn họ chết ngay lập tức.

Thấy bộ dạng kích động nước miếng của bà ta, Tiêu Linh ghét bỏ trốn ra xa một chút, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Phong Từ Miên. Thấy hắn nhìn sang thì mở miệng, giọng nói mềm mềm: "Anh Phong, chúng ta trở về thôi, nhìn xem bên kia thế nào rồi."

Phong Từ Miên nhìn thoát sang người phụ nữ đang trong tình trạng điên cuồng, xác định không còn manh mối gì trên người bà ta nữa mới lạnh lùng gật đầu một cái, đi về.

Góc độ vừa rồi khiến Tiêu Linh không thể quan sát 「Vũ khí」 của Phong Từ Miên, chỉ có thể biết sơ sơ là chủy thủ, nhưng Phong Từ Miên đã thu lại rất nhanh.

Còn cẩn thận hơn so với tưởng tượng nha.

Tiêu Linh thầm cảm thán một tiếng.

Trên đường trở về, anh còn có ý muốn cứu lại thiết lập nhân vật đang tràn ngập nguy cơ trước mặt người đàn ông này: "Đáng sợ quá à, anh Phong người có phát hiện mộ ở đây rất nhiều không."

"Trông anh thật là lợi hại, em cảm thấy đi theo anh nhất định có thể qua cửa."

"Anh thật ngầu, trong phim điện ảnh người ngầu như vậy đều là cao thủ."

Phong Từ Miên không nói lời nào, một mình Tiêu Linh cũng diễn rất hăng say, đắp nặn hình tượng học sinh hệ cừu con ngây thơ hồn nhiên rất sinh động.

Những người khác cũng chưa đi xa. Đến một nơi xa lạ như vậy, tất cả mọi người đều cảnh giác sợ hãi, cản bản không dám đi quá xa.

Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là thiết lập của trò chơi, khi hai người Tiêu Linh đuổi kịp đội ngũ, cuối cùng cũng có người trong thôn phản ứng bọn họ.

Tiêu Linh đánh giá ông lão mặc đồ vải màu xanh dương, chống gậy trước mặt.

Bình thường, chẳng khác gì những ông lão thích ngồi ngoài sân, phe phẩy cái quạt trong tay.

Ông ta run rẩy đi đến, trông giống như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.

Cuối cùng ông ta cũng đứng yên trước mặt bọn họ, mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi các vị, tôi đã đến trễ. Tôi là trưởng thôn của thôn này, mời các vị đi theo tôi đến phòng ở tạm thời."

Ngoại trừ đôi mắt đờ đẫn, những NPC này căn bản không khác gì người bình thường.

Có một chàng trai không nhịn được mở miệng: "Ê, mấy người là ai? Ông biết đây là đâu chứ, vì sao lại đưa chúng tôi đến đây?"

Trưởng thôn không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa: "Mời các vị theo tôi đến phòng ở tạm."

Giọng điệu giống y như đúc vừa rồi, giống một cái máy nhắc lại không có tình cảm.

Không chỉ chàng trai kia, những người khác cũng mồm năm miệng mười hỏi, thậm chí người đàn ông xăm tay còn nắm cổ áo trưởng thôn, nhấc ông ta lên.

Nhưng trưởng thôn hai chân cách đất dường như bị đưa vào một trình tự nào đó, chỉ biết lặp lại câu nói mời đi theo tôi kia.

Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện, cuối cùng hết hi vọng. Bây giờ lại không còn cách nào khác, sau khi hai mắt nhìn nhau chỉ có thể đi theo trưởng thôn.

Cũng không phải không có ai muốn chạy trốn, nhưng nếu trốn thì có thể trốn ở đâu.

Địa phương bọn họ được thả xuống chỉ có một con đường đến thôn, mà xung quanh thôn mà một mảng sương mù mênh mông hoang vắng. Trông có vẻ trong phạm vi trăm dặm quanh đây chỉ có nơi này là có người sống.

Người đều là sinh vật quần cư, dường như đều theo bản năng đi theo đội ngũ lớn, không có ai dám thoát đội.

Trưởng thôn đưa bọn họ đến một dãy phòng không dùng tới, sau đó mới nói: "Hôm nay các người nghi ngơi cho tốt ở đây trước đi, một lát nữa tôi sẽ đưa cơm chiều đến."

Nói xong câu đó, ông ta xoay người rời đi.

Lần này không có ai dám cản ông ta, tất cả mọi người khẩn trương quan sát phòng ở.

Ngoại trừ cũ kĩ một chút, trông những căn phòng này không có gì không phù hợp, tổng cộng có năm căn.

Chờ sau khi thôn trưởng hoàn toàn rời đi, người đàn ông xăm tay kia mới đóng cửa chính viện lại, sau đó ngồi vào ghế trong phòng khác, nghênh ngang bảo những người khác ngồi xuống.

Nghiễm nhiên coi mình như người đứng đầu.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì bắt đầu quan sát lẫn nhau. Người bị đánh giá nhiều nhất trong đó chính là Phong Từ Miên vẻ mặt bình thản, khí chất bất phàm.

Người đối xử tệ với hắn nhất là người đàn ông xăm tay. Gã hiểu rõ nếu như người đàn ông này có tâm mở miệng, căn bản không tới lượt gã ra mặt.

Đây là một lãnh đạo trời sinh, cũng là người bình tĩnh tự nhiên nhất, không hề cố kỵ lộ ra sự mạnh mẽ.

Cho dù đang ngồi im cũng có uy nghiêm của một kẻ mạnh.

Nhưng bây giờ hắn chỉ im lặng đứng ở nơi đó, người đàn ông xăm tay dần dần không đặt hắn vào mắt, lớn tiếng nói giọng địa phương: "Đầu tiên tự giới thiệu đi, tôi tên Vương Bưu, các người cứ gọi tôi anh Bưu là được."

Có gã dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao tự giới thiệu.

Đến lượt Tiêu Linh, anh vẫn nói ra tên thật của mình, không sợ gì cả.

Phong Từ Miên liếc anh một cái.

Tầm mắt này bị Tiêu Linh cảm nhận rất nhanh, anh quay đầu, lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện với người đàn ông.

Phong Từ Miên không phản ứng, di chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Giống như ngay từ đầu Tiêu Linh đã biết hắn dùng tên giả, hắn cũng cảm giác được Tiêu Linh không nói dối, anh đang dùng tên thật.



Thằng nhóc giảo hoạt này không ngu như những người khác, cho nên đây là vì sao.

Phong Từ Miên hơi sinh ra một chút hứng thú với anh, cũng ngầm đồng ý anh ngồi một cách đương nhiên bên cạnh mình.

Nếu như bị người quen của hắn nhìn thấy, chỉ sợ là sẽ cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Đây là một ông cố nội đã từng mặt không cảm xúc đá văng một người đẹp ưỡn ngực có ý muốn dựa bên cạnh mình.

Nhưng bây giờ hắn vốn không thích người lạ đến gần lại dung túng cho một thiếu niên quen biết chưa đến một giờ, cho dù ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được sự đối xử đặc biệt này của mình.

Thiếu niên được dung túng cũng không ý thức được, cho dù biết thì cũng chỉ đắc ý vì mị lực dào dạt của mình mà thôi.

Sau khi một đám người tự giới thiệu xong, tự nhiên bầu không khí trở nên dịu hơn không ít, thậm chí có người bắt đầu tám nhảm trước kia mình đang làm gì.

Tiêu Linh không nhận xét gì với những người dễ dàng thả lỏng cảnh giác này.

Ở trong mắt anh, những người này giống như con thỏ nhàn nhã bị nuôi nhốt trong lòng, sống cuộc sống hòa bình yên lành lâu quá rồi nên mất đi sức chống cự.

Mà trong nhắc nhở ấm áp của mắt ma đã cố ý nhắc tới chết trong trò chơi chính là chết thật sự ngoài đời, cũng đủ chứng minh thôn này không hề bình thường như bề ngoài.

Giáo viên nữ vừa rồi giữ Tiêu Linh lại đẩy đẩy mắt kính, nói: "Có phải chúng ta nên chia phòng rồi không, dựa theo lời tên trưởng thôn kia thì có khả năng chúng ta phải tạm ở lại đây một khoảng thời gian."

Nữ sinh cấp 3 vừa rồi khóc không ngừng trên đường được cô giáo này an ủi, lúc này nghe cô ta nói như vậy cũng vội vàng mở miệng.

"Em, em có thể ngủ chung với cô không?"

Giáo viên nữ gật đầu: "Đương nhiên là được."

Chỗ này chỉ có năm căn phòng, đương nhiên hai người ngủ một căn, nam với nam, nữ với nữ.

Hơn nữa vừa vặn là mỗi căn đều có hai cái giường. Trang trí căn nào cũng giống nhau như đúc, không biết là trùng hợp hay là cố tình như thế.

Phong Từ Miên tùy tiện chọn một căn đi vào, Tiêu Linh tung ta tung tăng đi theo phía sau hắn.

Vốn Phong Từ Miên nghĩ rằng thiếu niên sẽ nói thêm gì đó với hắn, ríu rít giống như dọc đường vừa rồi. Nhưng không ngờ anh lại nghiêm túc bắt đầu lật xem căn phòng, dáng vẻ muốn nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Chuyện này khiến cho ấn tượng không làm theo lẽ thường của anh đối với thiếu niên lại rõ ràng hơn.

Ánh mắt thâm trầm xuất hiện vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Căn phòng rất sạch sẽ, nhưng không có bất cứ vật dụng nào, chỉ có hai cái giường đơn và hai cái tủ đầu giường.

Tiêu Linh tìm tìm kiếm kiếm một hồi cũng không tìm ra được đồ vật kì lạ nào.

Chơi hổng vui.

Mặt anh phồng phồng lên.

"Ăn cơm."

Giọng nói kêu gọi truyền từ bên ngoài vào, là trưởng thôn vừa rồi đi rồi quay lại.

Tiêu Linh nhanh chóng ngẩng đầu trao đổi với ánh mắt với Phong Từ Miên, chẳng qua anh đã quên mặt mình còn đang phồng lên, cứ chu nguyên cái mặt bánh bao về phía hắn như thế.

Mím môi giận dữ giống như một bé cá nóc nhỏ, trông dáng vẻ rất dễ chọc.

Vẻ ngoài lạnh lùng của Phong Từ Miên che giấu ý nghĩ đột ngột trong lòng.

Không lãng phí thêm thời gian trao đổi, hai người sóng vai đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy trưởng thôn đang dọn cơm chiều, có thịt có đồ ăn, món chính là bánh bao trắng ngọt.

Sau khi trưởng thôn dọn hết đồ ăn ra thì chậm rãi đóng hộp đựng thức ăn lại, xách lên muốn rời đi.

Căn phòng rất bình thường, xem ra chỉ có thể tìm manh mối trên người NPC.

Tiêu Linh không hề đề phòng đi đến, sau đó ngửi ngửi những món ăn đó, lộ ra vẻ mặt có chút say mê: "Thơm quá à, từ sau khi mắt ma cắt điện tôi chưa từng được ăn miếng cơm nóng nào."

Sau khi kết thúc câu còn bày ra chút ấm ức, diễn hình tượng cừu con vô cùng nhuần nhuyễn.

Anh vừa nói như thế, những người khác cũng sờ sờ bụng đi đến.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, trưởng thôn vốn tính trở về lập tức thế mà phá lệ có vẻ mặt hơi khác. Ông ta nở nụ cười có chút cứng đờ, nói: "Thím Vương làm cơm rất ngon, ngày mai các người còn phải đi cung phụng Mèo thần, đừng có đi đi lại lại khắp nơi, buổi tối sẽ khóa cửa lại."

Cung phụng Mèo thần.

Bắt được những chữ này, ánh mắt Tiêu Linh tối sầm trong một chớp mắt.

Cũng có người chú ý đến câu nói của trưởng thôn, một người đàn ông gầy gầy cao cao không nhịn được hỏi: "Ông nói cung phụng Mèo thần là sao?"

Trưởng thôn mặt không cảm xúc nói: "Những người xứ khác các người đến đây không phải là vì muốn thấy phong thái của ngài Mèo sao. Sáng mai các người sẽ có thể đi chuẩn bị cống vật cung phụng cho ngài Mèo."

Ánh mắt những người khác sáng lên, đây là manh mối đầu tiên về "Bữa tối của ngài Mèo" mà bọn họ có.

Tiêu Linh cố ý hỏi: "Nếu như ngày mai tôi không chuẩn bị cống vật cho mèo mèo thì sao?"

Những người khác bày ra vẻ mặt cạn lời, mèo mèo là cái xưng hô quỷ sứ gì.

Trưởng thôn quay đầu nhìn chằm chằm anh, chậm rãi nói từng chữ từng chữ: "Vậy thì sẽ bị ngài Mèo tức giận ăn sống sờ sờ luôn."

Giọng điệu quỷ dị mang đến thông tin chết chóc.

Tiêu Linh dường như bị dọa, lập tức trốn ra sau lưng Phong Từ Miên, dùng bả vai dày rộng của hắn che giấu hoàn toàn, mượn chuyện này che khóe miệng đang cong cong của mình lại.

Như vậy không phải đã có được manh mối rồi sao, xem ra muốn khiến quỷ quái rơi vào trạng thái gϊếŧ người vẫn rất đơn giản.

Phong Từ Miên không cử động, thế nhưng lạnh lùng thay Tiêu Linh cản tầm mắt của ông già kì quái này.

Những người khác cũng không tự giác được mà nín thở, có người còn cảm thấy thiếu niên đáng thương này sẽ bị trưởng thôn tức giận đuổi đi.

Ánh mắt thâm trầm của trưởng thôn rất chân thật, bầu không khí cực kì yên tĩnh, dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc.

Nhưng ánh mắt của Phong Từ Miên quá sắc bén, chỉ đứng yên đã lộ ra cảm giác áp bách thấp thoáng.

Cuối cùng trưởng thôn thế mà lại không chịu nổi ông thần sát này, di chuyển tầm mắt trước.

Trưởng thôn xách theo hộp cơm, xoay người để lại một tiếng cười lạnh không rõ ý nghĩa rồi đi, bỏ mặc một đám người tâm trạng khác nhau.