Trên sân tập, Ngải Hân vừa chạy 10 vòng suýt nữa là sủi bọt mép rồi. Cũng may là cô vô cùng biết nhẫn nhịn, bao nhiêu lần chỉ muốn ngã rạp xuống thì đều kiên trì cố gắng chạy xong 10 vòng.
Triệu Dục Thành không còn tâm tình để phạt cô tiếp nữa.
Hậu quả đến lúc nửa đêm. Phí Tịnh trong màn đêm nghe thấy tiếng kêu đau nho nhỏ, đau lòng mà chạm vào Ngải Hân nằm cạnh giường mình.
“Đau hơn rồi à?” cô ấy vừa thò tay qua thì liền chạm phải trán của Ngải Hân, trên tay ướt sũng mồ hôi, “trời ơi, chắc chắn là do ban ngày chạy quá sức rồi.”
Ngải Hân nghiến răng ken két: “ không sao, ngày mai...là ngày thứ hai rồi, cố nốt hôm nay thì sẽ đỡ hơn...mình...từ trước đến nay đến ngày thứ hai là sẽ không đau nữa.”
“Haizz, không phải là đã xin nghỉ rồi ư, sao đội trưởng Triệu vẫn bắt cậu chạy chứ?”
“Chắc là do anh ta...nhìn mình không thuận mắt. Anh ta nói mình chưa xin nghỉ, còn phạt mình...chạy 10 vòng..”
Phí Tịnh hít một ngụm khí lạnh: “cũng quá là độc ác rồi đi, còn nói lí không vậy”
“Haizz...”Ngải Hân than nhẹ một tiếng, “có khi nào cậu thấy anh ta nói lí chưa?”
Cũng đúng, Triệu Dục Thành từ trước đến nay luôn độc đoán, chưa bao giờ nghe lọt lời người khác nói, nào có đạo lí nào mà anh ta nói chứ. “fan não tàn” là Phí Tịnh chỉ là không nỡ nói xấu thần tượng của mình mà thôi.
“Điều hòa hơi lạnh, mình chỉnh độ cao thêm chút, không thể để cậu bị lạnh được.”
Phí Tịnh đang định ngồi dậy thì chỉ nghe thấy trong màn đêm “tít” một tiếng điều hòa liền tắt.
Giọng nói của Cổ Tinh Tinh truyền từ bên kia đến: “được rồi, tôi tắt điều hòa rồi.”
Hóa ra cô ta cũng tỉnh rồi. Phí Tịnh chỉ mải nói chuyện với Ngải Hân, không để ý đến Cổ Tinh Tinh đã đứng dậy đi tắt điều hòa. Thời tiết tháng 7 cũng khá nóng, nếu như không phải vì Ngải Hân thì ai mà nỡ tắt điều hòa cơ chứ.
“Cảm ơn cậu nhé.” Phí Tịnh thấy khá vui, xem ra, tuy rằng hai vị bạn cùng phòng này đã từng có mâu thuẫn cãi nhau nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn rất yêu thương nhau.
Nhưng, Cổ Tinh Tinh không đáp lại. Lời cảm ơn của Phí Tịnh như một viên đá ném vào đại dương sâu thẳm, trong chớp mắt liền bị nuốt trọn.
Một đêm này, Ngải Hân gần như không ngủ được, trong lòng thầm nguyền rủa tên Triệu Dục Thành ngàn lần, mỗi lần mắng xong thì hình như cơn đau của mình cũng thực sự giảm nhẹ đi được xíu xiu.
Cứ mắng thế là trời cũng dần sáng rồi. Tuy rằng bụng vẫn hơi đau, nhưng so với cơn đau co rút dữ dội lúc nửa đêm vẫn tốt hơn nhiều.
Ngải Hân cũng không muốn xin nghỉ nữa, ngoan ngoan ngồi dậy làm vệ sinh rồi ra sân tập.
Dù gì thì cũng chỉ có một chữ: nhịn. Cố nhịn thêm hơn tháng nữa, nhịn đến lúc đội huấn luyện mới kết thúc thì Triệu Dục Thành cút đi rồi, ngày xuân tươi đẹp của Ngải Hân lại đến!
Lúc ăn sáng ở nhà ăn, Địch Nguyên âm thầm đi đến cạnh cô: “Ngải Hân, đêm qua không ngủ ngon à?”
“Ừ, sao cậu biết?”
“Nhìn quầng thâm mắt của cậu kìa, như con gấu trúc ấy, sao thế?”
“Cơ thể không được khỏe lắm, bây giờ đỡ rồi.” Ngải Hân không quen kể khổ nên chỉ nói qua loa.
Vậy mà Địch Nguyên vừa nghe liền lo lắng: “cơ thể không khỏe sao cậu không xin nghỉ?”
“Xin nghỉ có tác dụng gì sao? Mình có xin nghỉ hay không thì cũng phải do tên Triệu Dục Thành nói mồm thôi.”
Địch Nguyên đơ người, không biết cô đang có ý gì.
“Địch Nguyên, trở về chỗ ngồi mau!” Triệu Dục Thành quát to, dọa Địch Nguyên giật mình, liền nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Đội huấn luyện mới khi ngồi ở nhà ăn thì cũng ngồi theo lớp, nào có cho phép thích ngồi đâu thì ngồi, Địch Nguyên đây là tự mình tìm đường chết ư.
Ngải Hân không ngờ rằng, Địch Nguyên tự tìm đường chết, còn được chia thành nhiều tập, chia thành tập 1 tập 2 nữa. Tập 1 chưa xong, tiếp tục đến tập 2, vì dù gì thì cậu ấy cũng là con cháu xuất thân từ gia đình nghệ thuật.