Chương 8

Chị dâu còn chưa kịp nói được mấy câu, bé mập Từ Khải Quang đã ríu rít tranh nói với cô.

“Cô cô, đây là đồ ăn mẹ cố ý làm cho cô cô đấy, có thịt kho tàu cô cô thích nhất, cháu tự chọn miếng thịt này đó. Ăn rất ngon nhé.” Khi bé mập nói lời này thì trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Wow, Tiểu Thái Dương đã lợi hại như vậy sao, Tiểu Thái Dương lợi hại như vậy thì đương nhiên phải thưởng một chút, cô cô mua cho cháu máy bay mới nhé, đợi lát nữa cơm nước xong cô cô sẽ lấy cho cháu.” Từ Minh Châu sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ cháu trai nhà mình.

Nghe có máy bay đồ chơi, tròng mắt Từ Khải Quang lập tức trợn tròn, kinh hỉ nói: “Thật sự sao, thật sự có máy bay ạ?”

ĐượcTừ Minh Châu gật đầu khẳng định, Từ Khải Quang đột nhiên có chút ngượng ngùng, lắp bắp nhìn về phía Từ Minh Châu, “Cô cô, kỳ thật cháu cũng không có làm cái gì.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt của thằng bé lại không tự chủ được bay về phía ba ba đang dọn hành lý.

Chị dâu bên cạnh nhìn con trai nhà mình như vậy, nhịn không được mở miệng nói: “Nhanh đi rót cho cô cô con chén nước đi.”

Nhận được mệnh lệnh của mẹ, Từ Khải Quang lập tức vui vẻ ra mặt, rót nước bưng tới cho cô cô, sắp được nhận máy bay của cô cô rồi.

“Giỏi quá.”

Nhìn bộ dạng nhảy nhót ngây ngốc của con trai nhà mình, chị dâu nhịn không được nở nụ cười, “Châu Châu, cháu trai em cứ như vậy, để em chê cười rồi.”

“Chị dâu, chỉ có mấy tháng không gặp, sao chị lại khách khí với em như vậy, đúng rồi, lần này em còn mang về cho chị một bộ quần áo, để em lấy cho chị.” Từ Minh Châu nhớ tới quần áo mình có mua cho người nhà trước khi về, vội vàng chạy về phía anh trai.

Từ Minh Phong còn tưởng rằng em gái tới an ủi mình, đang muốn xua xua tay nói không có gì, lại thấy cô trực tiếp vòng qua mình đi đến chỗ để vali, mở ra một cái vali, Từ Minh Phong xấu hổ hạ tay xuống, không biết nên phản ứng ra sao.

Từ Minh Châu lấy được đồ, quay người lại thấy ông anh trai đứng đực mặt tại chỗ, “Anh, anh đứng ở đây làm gì.”

Không biết vì cái gì Từ Minh Phong cảm thấy cuộc sống này thật khó khăn, trong lòng nhịn không được mặc niệm một trăm lần, đây là em gái ruột, em gái ruột!

Chị dâu thấy toàn bộ quá trình nhịn không được cười thành tiếng, “Châu Châu, đây là quần áo em mua cho chị sao?”

“Đúng rồi, đúng rồi, có phải rất đẹp hay không.” Nghe thấy chị dâu kêu mình, Từ Minh Châu lập tức từ bỏ tìm nguyên nhân vì sao anh trai cứ đứng đực ở đấy.



Ở nhà anh chị ăn xong cơm chiều, Từ Minh Châu gấp không chờ nổi muốn về nhà.

Nhìn đèn đường mờ ảo và đường đi gập ghềnh, Từ Minh Phong lái xe nhịn không được lầm bầm, “Châu Châu, ở nhà anh ngủ một tối không được sao? Sao nhất định phải về nhà muộn như vậy, không chừng giờ này ba mẹ bọn họ đều đã ngủ rồi.”

“Ba mẹ khẳng định còn chưa ngủ, đã lâu rồi em không về nhà, em nhớ ba mẹ.”

Một câu ‘ nhớ ba mẹ ’, Từ Minh Phong không biết nói cái gì cho phải, bởi vì đường xá xa xôi, trên cơ bản mỗi năm em gái chỉ có thể trở về một lần, không giống mình chỉ cần có thời gian liền có thể trở về gặp ba mẹ.

“Aiz, được rồi, hiện tại em đã trở lại, về sau phải ở nhà thật tốt.” Lúc trước Từ Minh Phong muốn em gái ở lại thành phố S phát triển, nhưng dù thế nào con bé cũng không đồng ý. Chỉ cần em gái nhà mình đã quyết định, Từ Minh Phong sẽ không ngăn cản, từ khi nhận được tin tức, hắn cũng đã bắt đầu cân nhắc và để ý các thông báo tuyển dụng của mấy nhà trẻ trong thành phố.

Đồng thời hắn còn không quên nhờ mấy người bạn giúp đỡ cùng tìm kiếm, người nhiều lực lượng lớn. Bất quá hắn không có nhắc chuyện tới chuyện này với em gái, đợi sau khi mọi chuyện chắc chắn mới nói cho con bé biết, để con bé không cần lo lắng.

“Dạ, đến lúc đó em sẽ tìm một công việc ở trấn trên hoặc trong thành phố là được.” Tốt nhất là tìm được việc ở trấn trên, như vậy cách nhà càng gần. Từ Minh Châu nghĩ thế.

“Ừm, như vậy cũng tốt, ba mẹ ở nhà cũng không cần quá lo lắng.”

Hai người nói một hồi, liền đến trấn trên, cách thôn càng ngày càng gần. Từ Minh Châu cũng càng ngày càng kích động.

Còn chưa tới thôn, từ xa Từ Minh Châu đã nhìn thấy có người cầm đèn pin đứng ở cửa thôn.

Có lẽ là nhìn thấy xe tới, người đứng ở cửa thôn đi tới phái trước một chút, lúc này cả người đều lộ dưới đèn xe của Từ Minh Phong.

Trong nháy mắt, hốc mắt của Từ Minh Châu liền đỏ ửng, nguyên lai người đứng ở cửa thôn không phải khác, đúng là cha Từ.

Từ Minh Phong chậm rãi ngừng xe bên cạnh cha Từ, Từ Minh Châu lập tức tháo đai an toàn xuống xe, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng cha Từ.

“Cha, con rất nhớ cha!”