Chương 7

Khi cô đi vào, phía sau truyền đến giọng nói của Nghệ Hàm.

“Châu Châu.”

“A?”

“Thuận buồm xuôi gió, còn có đừng quên thịt heo khô.”

Từ Minh Châu sửng sốt một chút, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, “Được, yên tâm đi.”

Mấy cô gái phòng ký túc 211 không vội rời đi, mà đi đến trước ô cửa thủy tinh trong suốt, nhìn đoàn tàu mang bạn tốt của các cô đi.

Ngồi trên xe, theo thời gian thì nỗi buồn biệt ly trong lòng Từ Minh Châu dần dần tiêu tán, một niềm vui sướиɠ từ từ nảy mầm.

Cả một học kỳ cô không gặp người nhà. Cũng không biết ông bà cha mẹ có khỏe không? Quán thịt heo của vợ chồng anh trai buôn bán có tốt không? Thành tích học tập của Cháu trai có tiến bộ không? Trong thôn có gì thay đổi hay không?

Chỉ là suy nghĩ, tâm trạng yên ổn của Từ Minh Châu lại thêm vài phần sốt ruột.

Xuất phát từ buổi sáng, tới khoảng 7 giờ tối cô cuối cùng về tới thành phố. Từ Minh Châu xuống xe chuẩn bị gọi xe về nhà, nào biết ở cổng ga lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Từ hai ngày trước Từ Minh Phong đã nhận được điện thoại từ ba mẹ nhà mình, nói hôm nay em gái sẽ về quê, hắn mượn được một chiếc Minibus từ chỗ anh em, hắn còn thuận tiện thu thập từ trong ra ngoài chiếc xe một chút.



Sáng hôm nay hắn cố ý gọi điện thoại xác nhận thời gian tàu tới với em gái, vốn dĩ tính toán ăn cơm chiều xong mới qua, nhưng người nhà lại thúc giục hắn tới sớm một chút, không có biện pháp, hắn đã đi tới đây từ 2 giờ chiều.

Nhìn thời gian, tàu phải tới rồi chứ? Chẳng lẽ đến trễ? Đang nghĩ ngợi liền nhìn thấy em gái xách theo hai cái vali lớn đi ra.

Từ Minh Châu nhìn thấy anh trai, dùng sức chớp chớp mắt, xác nhận trước mắt không phải ảo giác, lập tức xách vali lên chạy chậm về phía anh trai.

“Anh!!” Từ Minh Châu chạy đến trước mặt hắn liền buông hai cái vali xuống, nhào vào lòng ngực Từ Minh Phong.

Có thể vì cô quá hưng phấn, cho nên không khống chế tốt sức lực, sắc mặt Từ Minh Phong biến đổi, cảm giác tựa như lần trước bị heo điên đâm vào ngực, đau muốn hộc máu.

“Khụ khụ.”

Bất quá Từ Minh Châu không có chú ý tới chuyện này, chờ đến khi bớt hưng phấn mới hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây, không phải nói chờ em ở trấn là được sao?”

“Không có biện pháp, chị dâu với cháu trai em đều thúc giục anh đi đón em, anh chỉ có thể đi tới ga tàu chờ em.” Trong lời nói tuy rằng có ghét bỏ, nhưng nụ cười trên mặt lại rất tươi, vô cùng vui vẻ.

“Hì hì, quả nhiên vẫn là chị dâu tốt nhất, anh khẳng định không phải anh trai ruột của em.” Từ Minh Châu giả vờ tức giận nói.

Không có biện pháp, Từ Minh Phong chỉ có thể dỗ dành cô, bằng không cô trở về lại cáo trạng với bà xã thì làm sao bây giờ?



Dỗ xong em gái nhà mình, Từ Minh Phong mới lái xe đi về nhà.

Từ thành phố đi về thôn cần ít nhất hơn hai tiếng ngồi xe, nhưng nếu tự mình lái xe thì không cần lâu như vậy, chỉ cần hơn một tiếng là hai người đã về tới nhà.

Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, cửa lớn Từ gia đã mở ra.

Từ Minh Châu nhanh chóng xuống xe, nhìn hai người đứng trước cửa, hốc mắt đều có chút ửng đỏ. Còn không đợi cô nói cái gì, liền cảm giác một tiểu đạn pháo và giọng nói ríu rít vọt vào lòng ngực.

“Cô cô, cô cô, cháu rất nhớ cô.”

“Cô cũng nhớ cháu, Tiểu Thái Dương.” Từ Minh Châu lập tức cúi người bế bé trai đang ôm đùi mình lên.

Trên mặt bé trai đỏ bừng, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía cô cô càng ngày càng xinh đẹp, vừa rồi không cẩn thận cọ vào mặt cô, so với đậu hũ hôm trước mẹ mua về còn mềm hơn.

Chị dâu đứng ở đằng trước nhìn bộ dạng thân mật của hai cô cháu, trên mặt nhịn không được lộ ra một nụ cười, “Được rồi, Châu Châu, đừng bế thằng bé nữa, em đi về hẳn rất mệt mỏi, chúng ta nhanh vào đi thôi, đồ ăn đều nấu xong hết rồi.”

“Đúng đúng đúng, đồ ăn đều nấu xong hết rồi, nhanh vào nhà ăn đi.” Bé mập vội vàng nói. “Vâng.”

Mấy người cùng đi vào nhà, chỉ còn lại mình Từ Minh Phong vẫn đang lấy hành lý, nhìn em gái được vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, nhìn nhìn hai cái vali lớn trong tay, hắn nhịn không được thở dài một hơi.

Nhiều năm như vậy, nhà hắn vẫn trọng nữ khinh nam như vậy, mà xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.