Chương 46

Lúc nhìn thấy dấu răng trên nhân sâm bà cũng đã đau lòng muốn chết, hiện tại nếu để nó bị giảm dược tính, bà cảm giác bản thân có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Đây chính là đồ cứu mạng, bớt một phần dược tính, tỷ lệ cứ mạng thành công liền ít đi một ít.

Đáng tiếc vừa rồi ông nội Từ chỉ giả vờ vậy, căn bản không biết nên xử lý như thế nào, bốn người đều gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.

Từ Minh Châu quét dọn trong sân xong đi vào, nhìn thấy bốn người nôn nóng liền có chút nghi hoặc, “Sao vậy ạ?”

Cuối cùng vẫn là mẹ Từ khôi phục một chút lý trí, nói ra khó khăn với Từ Minh Châu, Từ Minh Châu dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn về phía cha già.

“Cha, không phải cha nói từng thấy nhân sâm ở nhà ông trưởng thôn sao, sao cha không hỏi ông trưởng thôn? Không được chúng ta cũng có thể lên mạng tra một chút.”

Vừa mới dứt lời, Từ Minh Châu liền cảm giác trước người mình có một cơn gió lướt qua, này trận gió mang đi ai người cha Từ và ông nội Từ.

Không nói tới chuyện đồ vật cha Từ mang tới nhà trưởng thôn sẽ gây nên chấn động ra sao, hiện tại mẹ chồng con dâu Từ gia đang dùng một ánh mắt từ ái nhìn lợn rừng trong sân.

Không sai, chính là từ ái.

“Tiểu trư, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút cho mập cho béo nha.” Bà nội Từ vừa nói vừa đổ một đĩa rau xào vào cái bồn trước mặt lợn rừng.



“Mẹ, lại lấy thêm chút khoai lang đỏ đi, khẳng định nó thích mấy thứ ngọt ngọt.” Mẹ Từ vừa nói vừa bóc khoai lang đỏ dư lại từ bữa sáng ra, thả vào bồn.

Từ Minh Châu nhìn hai người một heo ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng hơi hơi bất đắc dĩ.

Chuyện phải kể lại từ một tiếng trước, khi cha Từ và ông nội Từ đi ra ngoài, mẹ Từ và bà nội Từ đang ăn cơm sáng, lợn rừng trực tiếp đi vào trong sân, còn không đợi Từ Minh Châu đuổi nó đi, bà nội Từ và mẹ Từ liền đi ra.

“Đây không phải con lợn rừng ngày hôm qua sao? Chính nó đưa nhân sâm cho chúng ta?” “Đúng vậy.”

Trong nháy mắt bà nội Từ tươi cười như hoa, vẻ mặt từ ái nhìn lợn rừng, “Con heo này vừa thấy liền biết không tầm thường, thông nhân tính thực, hôm nay còn tặng nhân sâm cho chúng ta, làm rất tốt.” Nói xong vươn tay ra định sờ sờ đầu nó, nhưng có thể là theo bản năng cẩn thận, nhận thấy lợn rừng cũng không có động tác gì, tâm cũng buông xuống, tay cũng buông xuống.

“Đúng vậy, con cũng thấy nó không tầm thường, nhìn qua rất thân thiện, không giống những con lợn rừng khác.”

Từ Minh Châu ở bên cạnh nghe đến cạn lời, ngày hôm qua bị dọa thiếu chút nữa đi không nổi, hiện tại liền nhìn ra tới lợn rừng thân thiện. Cô quay người lại nhìn thoáng qua con lợn rừng ngoan ngoãn, hay lắm, cô cũng không thể nhìn ra sự thân thiện từ làn da ngăm đen của nó.

Trách không được mấy năm nay mẹ với bà ở chung tốt như vậy, chưa từng thấy hai người cãi nhau, không chỉ là do cha già ở giữa làm trung gian tốt, còn bởi vì tính cách của hai người đều không sai biệt lắm.

Thấy lợn rừng trông mong nhìn cơm sáng, hai người không chút do dự cống hiến cơm sáng ra, đáng tiếc lợn rừng ăn xong lại nhìn về phía hai người.

Cuối cùng bà nội Từ dứt khoát vào phòng bếp xào rau cho nó, sau đó liền biến thành cục diện hiện tại.



“Tới tới tới, ăn nhiều một chút, nếu không đủ, bà lại làm cho mày.”

“Bà nội, cháu gái của bà ở đây.” Từ Minh Châu có chút ghen tỵ.

“Ai, Châu Châu, con lợn rừng này tặng nhà ta nhiều nhân sâm như vậy, cho nó ăn một chút, lần sau nó còn tặng thêm, chúng ta không có hại. Chờ buổi tối cháu muốn ăn gì, bà nấu cho.” Bà nội Từ dỗ dành cháu gái một chút liền tiếp tục cho heo ăn.

Mắt thấy bà nội yêu thương mình nhất cũng thay đổi, Từ Minh Châu nhịn không được nhìn về phía mẹ Từ, “Mẹ ~”

“Kêu mẹ làm gì, kêu mẹ cũng vô dụng, nhanh rót một chậu nước cho lợn rừng đi, cho nó ăn nhiều thứ như vyaaj không boeets có ảnh hưởng gì không.”

Từ Minh Châu từ bỏ, trong mắt hai người phụ nữ trong nhà chỉ còn lợn rừng, không có cô, cô chỉ có thể nhận mệnh đi đổ nước cho lợn rừng.

Lợn rừng thấy Từ Minh Châu định bỏ đi, cũng không rảnh lo lắng đồ ăn chứ ăn hết, nhắm mắt vẫy đuôi đi theo phía sau Từ Minh Châu.

Từ Minh Châu đi đến đâu, nó liền theo tới đó, còn thường thường rầm rì hai tiếng, bà nội Từ và mẹ Từ liền cho Từ Minh Châu một nhiệm vụ mới.

“Con cứ chơi với lợn rừng đi, để bà đi lấy nước.”

Mẹ Từ lên lầu tìm ra mấy món đồ chơi cũ của cháu trai đưa cho Từ Minh Châu, đẻ cô chơi với nó.