Chương 44

Từ Minh Châu mới vừa mở cửa ra, liền thấy một con lợn rừng nằm ngã vào cửa. Bên cạnh còn có một đống cỏ, và một ít đồ vật lung tung rối loạn.

“Ôi mẹ ơi.”

Chưa kịp hoàn hồn liền thấy cái đuôi của con lợn rừng điên cuồng vẫy.

Nói thật, lợn rừng trên cơ bản đều có cùng một màu sắc, nhìn qua thì rất khó phân biệt được. Vì vậy cô không kịp nhận ra con lợn rừng trước mắt chính là con mà cô gặp ngày hôm qua.

Bất quá nhìn cái đuôi điên cuồng đong đưa của nó, cô hiểu ra, đây là con lợn rừng ngày hôm qua.

Từ Minh Châu nhịn không được vỗ vỗ ngực mình, “Tiểu trư, mày cũng quá dọa người rồi.”

Đáng tiếc con lợn rừng trước mặt căn bản nghe không hiểu, nó điên cuồng đong đưa cái đuôi, còn thường thường dùng cái mũi củng củng đống cây cỏ đặt trên mặt đất, như đang hiến vật quý.

Từ Minh Châu nhịn không được ló đầu ra nhìn chung quanh một vòng, chung quanh cũng không có người.

Cũng đúng, nếu thực sự có người, đã sớm tìm người tới bắt lợn rừng, con lợn rừng này sao có thể an nhàn nằm liệt trước cửa nhà cô như vậy, còn mang theo nhiều thứ loạn thất bát tao như thế.

Vì tránh lát nữasẽ dọa đến người trong thôn, Từ Minh Châu vỗ vỗ đầu lợn rừng, chỉ chỉ vào nhà mình, “Mau tiến vào đi.”

Lợn rừng như nghe hiểu lời này, động động cái đuôi, trong miệng ngậm đóng cỏ dại vào cửa, vào cửa liền lắc lư khắp nơi một chút, thỉnh thoảng dùng cái mũi của mình đυ.ng đυ.ng đồ vật trong sân.

Khẳng định không thể để nó đi vào trong nhà, nhưng sân vẫn không có vấn đề gì. Từ Minh Châu liền nhìn lợn rừng đi loạn khắp nơi, còn đem cất cỏ dại nó mang tới vào một góc.

Mắt thấy sân vốn sạch sẽ ngăn nắp, chỉ trong chốc lát liền đầy bùn đất và cỏ dại. Từ Minh Châu nhìn tới đau đầu, nếu đợi lát nữa người trong nhà dậy thấy cảnh này, cô nên giải thích như thế nào đây.

“Tiểu trư, mày ngồi yên một lúc được không. Còn tiếp tục như vậy sẽ đánh thức người trong nhà mất.” Tiếng heo rầm rì rầm rì cũng không nhỏ, đương nhiên chủ yếu vẫn là nhà cô cách âm không quá tốt.

Cũng không biết lợn rừng nghe hiểu hay đi mệt, trực tiếp nằm xuống phiến đá bóng loáng bên cạnh, còn nằm ngửa, phơi nắng, thường thường rầm rì hai tiếng.



Nhìn con lợn rừng rốt cuộc không đi loạn nữa, Từ Minh Châu nhìn con lợn rừng thích ý, nhìn sân vừa dơ vừa loạn, nhịn không được thở dài một hơi, “Coi như hôm nay mày may mắn.”

Từ Minh Châu cầm lấy cây chổi bắt đầu quét sân, còn dọn luôn cả cỏ dại, cầm lên liền phát hiện bên trong không chỉ có cỏ, còn có vật gì đó như cành cây.

Chẳng lẽ heo còn ăn nhánh cây? Từ Minh Châu vô cùng hiếu kỳ, lật cỏ dại ra, liền nhìn thấy một thứ trăng trắng như củ cải.

“Ha, lợn rừng còn ăn củ cải sao, bất quá đây là củ cải hoang sao, nhìn hơi nhỏ.” Đang nói, cửa nhà bị mở ra.

Cha Từ sốt ruột đi ra, khóe mắt thoáng nhìn con lợn rừng nằm bên cạnh, như lâm đại địch. “Châu Châu, con lại đây chút, sao nhà chúng ta lại có lợn rừng?”

“A, ba, con lợn rừng này rất ngoan, không thương tổn con.” Từ Minh Châu vội giải thích. “Lợn rừng hung tính khó sửa, sao có thể nói là ngoan.”

Đang lo không biết giải thích như thế nào, Từ Minh Châu liền nghĩ tới ‘ củ cải ’ trong tay, giơ lên đến trước mặt cha cô, “Cha, cha nhìn này, con lợn rừng này tới tới đưa củ cải cho con, là củ cải hoang.”

Cha Từ đang chuẩn bị giảng dạy cho con gái một hồi, liền phát hiện ‘ củ cải ’ trước mắt có chút quen mắt, sao thoạt nhìn giống nhân sâm ở nhà trưởng thôn vậy.

Chỉ là linh cơ vừa động, Từ Minh Châu không nghĩ tới cha mình thực sự quan tâm tới thứ này, trực tiếp đưa‘ củ cải ’ cho cha mình.

“Cha, cầm lấy.”

Lúc cha Từ đi ra, lợn rừng lập tức đứng lên, không còn lười nhác như lúc trước, bất quá thấy người tới cũng không có ác ý, nó cũng thu hồi đề phòng, bất quá hiện tại nhìn thấy người kia vẫn luôn giơ giơ đồ ăn của nỏ, chẳng lẽ cô ấy thích đồ vật màu trắng kia?

Nếu cô ấy thích, nó cũng không thể bủn xỉn. Lợn rừng mẹ rất thích đưa đồ ăn ngon cho lợn rừng đầu đàn.

Nghĩ vậy, đại não cằn cỗi của lợn rừng nghĩ tới chuyện dùng đồ vật Từ Minh Châu yêu thích để lấy lòng cô. Rầm rì hai tiếng, tìm ra không ít ‘ củ cải ’ trắng trong đống cỏ dại, đẩy đẩy về phía chân Từ Minh Châu.

Vốn chỉ cho rằng có một hai cây thôi, không nghĩ tới thế nhưng còn nhiều như vậy, Từ Minh Châu kinh hỉ nhìn về phía lợn rừng, sờ sờ đầu nó, “Tiểu trư, cảm ơn mày nha.”