Chương 43

Có lý do, nên không cần những người khác xuất lực, những người trẻ tuổi này liền tranh nhau nhận việc khiêng lợn rừng xuống núi, cuối cùng vẫn là trưởng thôn lên tiếng, chỉ điểm hai người làm.

Hai người được chọn còn tràn đầy kiêu ngạo, phảng phất như được giao cho nhiệm vụ gì đó rất quan trọng vậy, lập tức nâng con lợn rừng mấy trăm cân lên.

Bất quá Từ Minh Châu vẫn là nhìn ra hai người này cũng đang cố hết sức.

Một đám người vội vội vàng vàng lên núi, mênh mông cuồn cuộn khiêng chiến lợi phẩm xuống núi.

Trong thôn những người khác cũng đều đã biết tin nhà Từ Minh Châu gặp nạn, quan hệ của Từ gia ở trong thôn vẫn thực không tồi, có không ít người đều ở dưới chân núi chờ bọn họ trở về.

Khi nhìn thấy họ khiêng một con lợn rừng lớn xuống núi, tất cả mọi người đều kinh hô thành tiếng.

Tiện có đầy đủ mọi người, mẹ Từ nhờ mấy người có quan hệ tương đối tốt giúp đỡ cùng nhau gϊếŧ heo làm đồ ăn.

Nghe nói tối hôm nay sẽ mổ heo nấu đồ ăn ở bãi đất trống trong thôn, không ít người còn trở về cầm đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối tới, chuẩn bị cùng nhau làm.

Trưởng thôn nhìn thấy đây là cơ hội tốt để vun đắp sự gắn bó hòa thuận của thôn dân, dứt khoát cho toàn thôn tới quảng trường ăn tối, mỗi nhà mỗi hộ đều chuẩn bị một, hai món ăn, thêm một con heo rừng, có thể nói là rất phong phú.

Tuy nói Từ gia đã ra một con lợn rừng, nhưng Từ Minh Châu vẫn bị bà nội Từ kêu chuẩn bị hai món ăn mang qua.



Mẹ Từ đang cùng mọi người nấu nướng, cánh tay bà nội Từ bị trật khớp, tuy rằng đã đi khám, bác sĩ cũng nói không có gì trở ngại, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này không nên sử dụng tay. Bởi vậy trọng trách nấu ăn liền giao cho Từ Minh Châu.

Trong nhà cũng không còn nhiều thứ, mới nhất chính là một chút rau dưa nhà trồng, nhưng cũng không đủ, cuối cùng vẫn là ông nội Từ chạy đến trấn trên mua một khối thịt bò, một khối thịt dê.

Cũng trùng hợp mua được, ngày thường không nhất định có thể mua được thịt bò, dù sao phụ cận cùng không có quá nhiều người thường xuyên mua thịt bò, nhưng thịt dê thì thường xuyên bán.

Từ Minh Châu làm một món thịt bò xào cay, còn làm thịt dê nhùng và nước chấm độc môn của cô. Cô lấy riêng ra 2 đĩa vốn chỉ muốn cho ông bà ném thử món mới.

Bà nội Từ còn đỡ, hôm nay bị kinh hách hơn nữa thân thể không thoải mái, ăn còn rất khắc chế, nhưng ông nội Từ liền mặc kệ, không một hồi liền ăn hết đĩa thức ăn không còn một mảnh.

Ăn xong còn có chút đã thèm nhìn chỗ đồ ăn chuẩn bị mang ra quảng trường.

“Châu Châu, món này cháu làm không tồi, ông cảm thấy nhắm với rượu sẽ rất ngon.” Ông nội Từ cười ha hả tiến đến chỗ Từ Minh Châu đang rửa chén.

“Vậy lần sau cháu làm cho ông. Bất quá lần này thì thôi, ông nên ăn ít đồ cay, ăn nhiều không tốt cho thân thể.” Từ Minh Châu cũng biết ông nội chưa ăn đủ đâu.

Ông Từ cũng là người biết nặng nhẹ, nhưng không hỏi một chút thì không yên, chỉ có thể trước tạm thời ủy khuất miệng mình một chút, bất quá cháu gái hiếu thuận như vậy, ngày mai con bé sẽ nấu cho ông ăn, đến lúc đó làm một bát lớn, ăn đã ghiền.

Hoàn toàn quên mất vừa rồi Từ Minh Châu dặn ông ăn đồ cay ít một chút, trong lòng ông vẫn vô cùng vui vẻ.

Từ Minh Châu bưng đồ ăn tới bãi đất trống, một cái sân vốn trống trải giờ đã xếp đầy bàn, chính giữa còn đặt một cái nồi to, tỏa ra khói trắng mê người.



Từ Minh Châu vội đặt thức ăn lên bàn rồi đi tìm mẹ. Chủ yếu là xem có gì có thể giúp đỡ hay không.

Nào biết chỗ mẹ Từ đang có một đám cô dì trong thôn. Vốn đang nói gì đó, chờ đến khi Từ Minh Châu tới gần liền bắt đầu khen ngợi đủ kiểu.

Nghe không mà mặt cô cũng đỏ lên, cô thật sự ưu tú như những lời mấy thím nói sao? Như vậy rất dễ làm cô quá tự tin.

Cô đang định nói, liền nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của mẹ cô.

Thôi, cô chỉ có thể thừa nhận áp lực không thuộc về độ tuổi này.

Bữa cơm chiều này phá lệ thành công, tất cả mọi người đều ôm một cái bụng to về nhà.

Từ Minh Châu còn chụp tất cả món ăn hôm nay đăng lên vòng bạn bè. Có thể nói số lần cô đăng vòng bạn bè hôm nay còn nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại.

Làm bạn bè cô nhìn được mà không ăn được, trong lòng thầm mắng hành vi vô đạo đức của Từ Minh Châu không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì ngày hôm qua mọi người trong nhà đều bị kinh hách, nên cả nhà đều dậy muộn. Cuối cùng thế nhưng Từ Minh Châu lại rời giường sớm nhất.

Thoáng thu thập một chút, chuẩn bị đi ra ngoài hái mấy cây hành làm mì sợi, nào biết vừa mở cửa ra đã bị ‘ kinh hỉ ’ ngoài cửa làm hoảng sợ.