Chương 39

Mẹ Từ mới vừa bò lên trên đại thụ, trong nháy mắt tim của hai người bà nội Từ đều vọt lên tới cổ họng.

“Tân Xuyên, mau lên đây.”

“Ba ơi nhanh đi lên.”

Lời này vừa nói xong, lợn rừng cũng chạy tới trước mặt, hai người trên cây như ngừng thở.

Nào nghĩ đến ông nội Từ ngày thường đi vài bước đường cũng phải thở gấp một hồi, lúc này thân thủ lại dị thường mạnh mẽ, trực tiếp sử dụng cả tay cả chân bò lên trên cây.

Nhìn con lợn rừng đảo quanh dưới gốc cây, trong lòng ông nội Từ nhịn không được có chút đắc ý, may mắn thân thủ ông tốt, bằng không khẳng định bị con heo này húc rồi.

“Lão bà tử, bà xem tôi lợi hại không, tay chân mạnh mẽ không, có phải pphong độ vẫn chưa giảm hay không?”

Trả lời hắn chính là một bàn tay đánh vào trên vai ông, “Ông làm tôi sợ muốn chết.” “Ba, ba không có việc gì là tốt rồi.” Lúc này mẹ Từ tạm thời buông lỏng một chút. Còn vì sao không thể hoàn toàn thả lỏng, thì là do con lợn rừng phía dưới còn chưa chịu đi.

Đầu tiên con lợn rừng đi quanh đại thụ vài vòng, cuối cùng lại dùng sức nghe nghe, cuối cùng lại dậm chân bắt đầu húc vào cây đại thụ.

Trong nháy mắt ba người trên cây bị đâm cho ngã trái ngã phải, bất quá còn may ba người đều túm chặt, cũng không có bị ngã xuống. Nếu hiện tại bị hoảng ngã xuống, bị heo rừng dẫm đạp hai cái, này không chết cũng tàn phế.

Lợn rừng húc hai cái, cũng không có ái bị rơi xuống dưới, lại bắt đầu chuyển động quanh đại thụ, lúc này di động của mẹ Từ vang lên.

Tiếng chuông vui cẻ này là của Từ Minh Châu.

Mẹ Từ mới bấm nghe, lợn rừng phía dưới như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, lại bắt húc đầu vào cây, vì tránh để ngã xuống, mẹ Từ chỉ có thể nắm chặt thân cây, hai tay giữ chặt thân cây tự nhiên không thể nắm chặt di động, lợn rừng lại húc một lần nữa, cuối cùng di động vẫn rơi xuống đất.

Bởi vì mẹ Từ không dùng điện thoại thông mình mà chỉ dùng điện thoại cục gạch kiểu cũ, điện thoại cũ có một đặc điểm chính là loa rất to.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc của Từ Minh Châu, “Mẹ, mọi người đang ở đâu vậy ạ? Sao con không thấy mọi người?”



Trả lời cô là từng đợt tiếng heo kêu. Từ Minh Châu nhịn không được có chút hoảng loạn, bên kia điện thoại sao lại có tiếng heo kêu, bọn họ rõ ràng không có về nhà sao?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại liền truyền đến thanh âm mỏng manh của ông nội. “Châu Châu, mau xuống núi đi tìm ông trưởng thôn của cháu, trên núi có lợn rừng.”

“Ông nội, mọi người ở nơi nào, mọi người ở nơi nào thế?” Từ Minh Châu lập tức hoảng loạn. Nhưng bên kia điện thoại đã không còn chút tiếng động nào nữa, không đến hai giây điện thoại cũng bị cắt đứt.

“Chú Vi, chú giúp cháu xuống núi tìm trưởng thôn với ạ, cháu đi trước nhìn xem tình hình.” Nói xong không đợi lão Vi trả lời liền chạy thăng vào rừng sâu.

Trong lúc nhất thời lão Vi không biết nên chạy theo Từ Minh Châu hay là xuống núi tìm trưởng thôn, cuối cùng hắn cắn răng một cái xoay người chạy xuống núi.

Bởi vì hiện tại ngọn núi này ít người đi lên, cho nên cũng không có dấu chân của người khác.

Đoán những dấu chân trên mặt đất đều là của mấy người mẹ Từ. Từ Minh Châu theo dấu chân này đi về phía trước, ven đường còn có không ít rau dại, bất quá nhìn qua đều có chút già rồi.

Đi đại khái mười phút, Từ Minh Châu liền nghe được thanh âm. Trong nháy mắt biểu tình của cô trở nên khẩn trương. Chậm rãi nhẹ chân đi tới nơi phát ra tiếng động. Đẩy một bụi cỏ ra liền nhìn thấy một con lợn rừng cường tráng.

Lợn rừng đang vây quanh một cây đại thụ lớn, Từ Minh Châu xuyên qua lá cây còn có thể mơ hồ nhìn thấy có người, nhìn kỹ màu sắc quần áo thì chắc hẳn là người nhà cô.

Sức lực của cô lớn, nhưng cô cũng không xác định có thể xử lý con lợn rừng đang phát cuồng hay không, dù sao cô cũng chưa thử qua, nếu chưa từng thử, đến lúc đó cô không những không xử lý được nó, bị con lợn rừng này dẫm hai cái cũng không phải là việc nhỏ.

Lúc đang suy nghĩ biện pháp, Từ Minh Châu liền nghe được thanh âm đắc ý của ông nội Từ, “Ha mày không leo lên được đúng không. Còn lâu mới leo được, heo cũng không biết leo cây.”

“Ba, ba đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Mẹ Từ vội vàng khuyên can hành vi tìm đường chết của ba chồng mình.

Bà nội Từ bên cạnh cũng vội nói: “Đúng đúng, nghe lời con dâu đi, đừng nói nữa, đợi lát nữa nếu lợn rừng phát điên thì làm sao bây giờ, cũng không biết khi nào Châu Châu mới có thể tìm tới.”

Ông nội Từ vốn muốn dọa lui lợn rừng, giờ cũng có chút sợ hãi, sợ hãi mình thật sự kí©h thí©ɧ con lợn rừng kia, thật ra ông chỉ muốn dọa lui nó.