Chương 36

“Vâng, cha, con biết rồi, cha vất vả rồi.” Từ Minh Châu chân chó bắt đầu niết eo đấm lưng cho cha Từ, làm những người khác có chút ghen ghét.

“Châu Châu, bả vai của ông nội cũng mỏi. Cha cháu còn trẻ, chứ ông nội cháu thì không, tay già chân yếu.” Ông nội Từ chỉ thiếu không nói thẳng cha Từ không cần tranh Từ Minh Châu với ông.

“Được rồi, ông nội, để cháu tới đấm lưng cho ông.” Từ Minh Châu vội ân cần chạy đến bên cạnh ông nội.

Nhưng bà nội Từ cũng không phục, “Ai u, Châu Châu không đau lòng bà nội một chút nào, chỉ biết mỗi ông với cha cháu thôi.”

Lời này vừa ra, những người khác trong nhà đều không dám nói tiếp nữa, rốt cuộc bà nội Từ mới là lão đại của nhà này, ngay cả ông nội Từ cũng phải nghe bà nội Từ.

“À ừm, Châu Châu, bà nội hơi mệt, cháu đi đấm lưng cho bà cháu đi.”

Từ Minh Châu cũng định làm như vậy, dù sao cảnh tượng như này cô đã thấy không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn rồi.

“Châu Châu yêu bà nhất, cháu mát xa cho bà trước, đợi lát nữa lại mát xa cho ông nội. Được không ạ? Bà nội.” Từ Minh Châu làm nũng với bà nội, chớp chớp mắt to nói.

“Được được được, thật không hổ là bảo bối của bà nội.”

“Cũng là bảo bối của ông nội.”

Còn cha Từ và mẹ Từ bị xem nhẹ, hai người nhịn không được liếc nhau, ý cười nổi lên gương mặt.



Không có biện pháp, ai kêu hại vị lão nhân lớn nhất nhà. Nói nữa trong nhà có người già như có bảo vật.

Nhà mình có hai bảo vật, phải yêu chiều thật tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, cha Từ liền mang theo tiền tiết kiệm đi ra ngoài.

Từ Minh Châu ngày hôm qua bôn ba cả một buổi chiều, hôm nay trực tiếp ngủ tới 9 giờ sáng mới tỉnh. Lúc rời giường thì trong nhà đã không còn ai, bất quá cơm sáng của cô đã được đặt trên bàn.

Vui vẻ ăn xong cơm sáng, Từ Minh Châu cũng ra cửa. Buổi sáng cô cũng có chuyện phải làm.

Ngày hôm qua tuy rằng cha Từ nói là nhận thầu cả ngọn núi, nhưng không thể để mặc chúng nó chạy loạn trong núi, đến lúc đó bọn họ tìm thôi cũng phiền toái, nếu bị thương cũng không tốt.

Vốn dĩ bọn họ là tính toán dùng gỗ làm rào chắn, nhưng đến chi phí tương đối cao, hơn nữa cũng tốn công, đến lúc đó nếu heo đυ.ng vào bị thương thì làm sao bây giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Minh Châu liền nghĩ tới thôn bên cạnh có một rừng trúc lớn, ban đầu thôn bên cạnh dựa vào việc đan giỏ tre linh tinh để kiếm tiền, chính là mấy năm gần đây càng ngày càng nhiều nơi làm, hơn nữa người trẻ tuổi không muốn học nghề này, hiện tại công việc này cũng đã xuống dốc không ít.

Bất quá Từ Minh Châu vẫn nghe cha Từ nói thôn đó vẫn có người làm nghề đan tre trúc, bất quá đều là người lớn tuổi không thể làm ruộng tiếp. Hôm nay Từ Minh Châu đang muốn đi qua thôn bên cạnh tìm người làm giúp một cái rào chắn bằng trúc.

Trong nhà vẫn đang dùng giỏ tre mau từ thôn đó, nghe nói là mua từ lúc cha Từ kết hôn, hiện tại vẫn dùng tốt, một chút cũng không kém đồ bằng nhựa.

Từ Minh Châu cưỡi xe điện không đến mười phút liền đến thôn bên cạnh. Từ khi còn nhỏ Từ Minh Châu cũng thường xuyên lắc lư qua đây, bất quá lớn lên không có thời gian, bất quá nơi này vẫn như lúc trước, một chút cũng chưa thay đổi.

Muốn nói nơi nào tin tức linh thông nhất, vậy nhất định là địa điểm các bác gái tụ tập trong thôn.



Đây không phải lần đầu tiên Từ Minh Châu tới, nên cô nhanh chóng tìm được chỗ các bác gái tụ tập, chính là một khu đất trống gần dòng suối nhỏ. Nơi đó có không ít bác gái đang giặt quần áo.

Các bác gái phát hiện Từ Minh Châu trước, mọi người châu đầu ghé tai suy đoán lai lịch của Từ Minh Châu, nào nghĩ người đang được thảo luận lại đang đi thẳng tới chỗ các cô các bà.

Trong lúc nhất thời tất cả lặng ngắt như tờ, dòng suối nhỏ này trừ bỏ buổi tối thì chưa từng an tĩnh như vậy.

Từ Minh Châu đi đến chỗ các bác gái, cười hỏi: “Xin chào các chị, em muốn hỏi một chút, trong thôn ai có tay nghề đan tre trúc tốt vậy ạ, em có việc muốn nhờ ạ.”

Một tiếng ‘chị’ của Từ Minh Châu trực tiếp làm các bác gái đều vui tới mê mang, một đám người thi nhau giải thích cho Từ Minh Châu.

“Muốn nói tay nghề tốt nhất khẳng định là nhà lão Vi ở cửa thôn, tay nghề đan tre trúc của nhà bọn họ đã truyền mười mấy đời rồi.”

“Đúng đúng, năm xưa còn từng được tiến cống lên hoàng đế.”

“Đúng vậy, đúng vậy, làm được đồ vật vô cùng tốt, lúc trước cũng có không ít người tới mua, bất quá hiện tại không có nhiều người thích mấy thứ này.”

“Đáng tiếc, trước kia có ai kết hôn đều đặt mua một món do chính tay lão Vi đan, đó là một chuyện đáng để khoe khoang.”

Nghe các bác gái nói, trong lòng Từ Minh Châu đại khái đã có suy tính.

Tuy rằng khả năng không khoa trương như bọn họ giới thiệu, nhưng tay nghề khẳng định không thể nghi ngờ. Nghĩ đến chuyện làm một cái rào chắn hẳn là không có vấn đề gì.