Chương 20

“Cha, cha quá tuyệt vời!” Từ Minh Châu chịu trách nhiệm nhiều việc, trở về suy nghĩ lại liền bắt đầu phát sầu, mấy năm nay cô đi học ở bên ngoài, rất nhiều chuyện trong thôn đều không biết, còn đang suy nghĩ hỏi thăm một chút, không nghĩ tới cha cô đã dứt khoát nhận việc này.

Nhìn con gái làm nũng trong lòng ngực, cha Từ vừa vui vẻ lại có chút chua xót, ông rất vui vì con gái ít khi làm nũng với mình, nhưng nguyên nhân làm nũng lại là vì một người khác, kể cả người này là con trai mình, trong lòng vẫn sẽ hơi khó chịu.

“Được rồi, nhớ rõ cha tốt là được. Trở về nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay không phải đi phỏng vấn sao? Buổi sáng bà nội ra lệnh cho cha, tối nay phải làm gà bồi bổ thân thể cho con. Bây giờ cha sẽ đi bắt gà.”

Từ Minh Châu nghe được lời này lập tức xung phong nhận việc giúp đỡ bắt gà.

“Được, vậy con bắt với cha.” Gà nhà ông nuôi rất khó bắt, chạy rất mau, đôi khi thậm chí còn biết bay lê. Có dôi khi cha Từ nhịn không được hoài nghi nhà mình nuôi gà hay nuôi chim?

Hôm nay ông cố ý trở về sớm, chính là sợ tốn nhiều thời gian bắt gà, sẽ ăn cơm chiều trễ.

“Không thành vấn đề, cha, cha cứ chờ ở bên cạnh cờ một chút, con bắt được ngay.” Từ Minh Châu khẳng định nhà cha mình, sau đó nhìn về phía ổ gà bên cạnh.

Cha Từ đang chờ con gái không bắt được gà sẽ phải quay ra làm nũng với mình, đến lúc đó ông ra tay, khẳng định sẽ được con gái nhỏ sùng bái.

Mới vừa mở cửa chuồng gà, Từ Minh Châu còn chưa biết bắt con gà nào, liền phát hiện một con gà béo tròn như đang uống say, lảo đảo lắc lư đi tới bên chân cô, sau đó ngã xuống?

Ngã?

Từ Minh Châu nhịn không được dụi dụi mắt, con gà này sao lại ngã? Cô đang muốn xem nó bị làm sao, mới vừa cầm con gà lên, phịch một chút nó lại sống dậy.

“Cha, cha xem, con bắt được gà rồi. Con lợi hại đúng không.” Từ Minh Châu giơ con gà trong tay lên khoe.



Cha Từ vừa mới mở Bản Tin Thời Sự lên, tới quảng cáo cũng chưa kịp xem:??? Có phải đám gà này có ý kiến với ông không vậy?

Từ Minh Châu túm lấy gà đi tới trước mặt cha Từ, “Cha, cha nhìn nhìn con gà này, con mới vừa đi vào nó liền ngã vào chân con, con tưởng nó bị làm sao, chờ con cầm vào nó liền sống lại? Cha xem có phải nó định ăn vạ hay không?”

“Cha không biết nó có định ăn vạ hay không, ch chỉ biết hôm nay chúng ta sẽ thịt nó.” Nói xong liền tiếp nhận con gà từ tay Từ Minh Châu đi vào phòng bếp.

Tới giờ cơm chiều, cha Từ phụ liên tiếp gắp thịt gà, cuối cùng hơn phân nửa con gà đều xuống bụng ông. Ăn xong rồi còn chủ động nhận nhiệm vụ dọn mâm.

Buổi tối Từ Minh Châu đi đến chuồng heo cho heo ăn liền nghe được một giọng nói quen thuộc. “Thấy chưa, không nghe lời chính là kết cục này.”

Từ Minh Châu rón ra rón rén đi đến nơi phát ra âm thanh, liền thấy được một màn làm cô dở khóc dở cười, cha cô đang đuổi đàn gà ra một góc.

Đầu gà và xương cốt của con gà hôm nay hiện tại đang được bày biện trên một cục đá, cha cô cầm con dao nhỏ chỉ chỉ vào cái đầu gà kia.

“Nghe chưa? Nghe lời liền sống yên ổn, không nghe lời tao sẽ ăn chúng mày, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chúng mày.”

Đáng tiếc, thực hiển nhiên là đám gà này cũng không thể nghe hiểu lời của cha Từ, lập tức thoát khỏi khống chế của cha Từ, chạy qua người ông, còn có mấy con trực tiếp bay qua đỉnh đầu ông.

Trong lúc nhất thời trong ổ gà, lông gà bay đầy trời.

Từ Minh Châu cũng không có xem tiếp, cô vẫn nhanh chóng đi cho heo ăn thôi. Đợi lát nữa bị phát hiện, hai người đều rất xấu hổ, cô cũng không biết tìm lý do gì để giải thích.

Đến lúc đó còn phải dỗ cha cô, ai nha, trong nhà có một người cha cần dỗ dành cũng là một gánh nặng ngọt ngào.