Rốt cuộc cô bị ô nhiễm như thế nào!
Là khi đạo sư tẩy não nói “Hắn” có bao nhiêu vĩ đại? Hay là nói vì học một tiết học?
Tề Sanh thở hổn hển, trầm giọng nói: “Các vị, chúng ta không thể tiếp tục học cái lớp này.”
Lưu Nguyệt Nha khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ? Học thêm 9 buổi là chúng ta có thể rời khỏi chỗ này, tôi còn muốn tìm đạo sư học thêm mà.”
Trương Chí gật gật đầu: “Tôi cũng suy nghĩ nên tìm đạo sư học thêm hay không.”
Mặc dù không rõ ràng nguyên nhân ô nhiễm gia tăng lắm, cũng có thể xác định nếu cứ học tiếp thì rất khó thoát khỏi hậu quả giá trị ô nhiễm tiếp tục gia tăng, đã biết trước mặt mức độ ô nhiễm trước mặt là 20%, nếu mỗi lần đi học gia tăng 10% mức độ ô nhiễm, vậy kết quả sau khi học xong 9 buổi kia, đã rõ ràng.
Tiểu Minh trầm tư một lát, gật gật đầu với Tề Sanh, hỏi: “Các người không cảm thấy chỗ chúng ta đi học có chút không thích hợp sao?”
“Không đúng chỗ nào, không phải rất bình thường sao?” Lưu Nguyệt Nha khó hiểu.
Tề Sanh khó mà nói ra chuyện trạng thái chỉ thị, chỉ có thể đi theo ý tưởng của Tiểu Minh dẫn đường cho mọi người tư duy.
“Là rất không thích hợp, trước nay tôi chưa từng nghe nói bên ngoài phòng ngủ trong trường học chính là lớp học, chỗ này căn bản không giống trường học, ngược lại như là nhà dân.”
Lưu Nguyệt Nha: “Nhưng mà nơi này là quy tắc Quái Dị, vốn dĩ chính là mọi chuyện đều có khả năng, hẳn là cho tiện nên mới như thế này.”
Trương Chí ủng hộ: “Cô nói có đạo lý.”
Trong bất tri bất giác, sáu con người đã phân thành ba nhóm.
Một nhóm là Tề Sanh và Tiểu Minh, quan điểm của hai người tương tự, hơn nữa đã thể hiện lực lãnh đạo khi giải quyết vấn đề.
Một nhóm nữa là Trương Chí và Lưu Nguyệt Nha, hai người đều rất thông minh, có cái nhìn riêng của mình, cũng không dễ dàng tiếp thu quan điểm của người khác.
Nhóm còn lại chính là Viên Kiến Quốc và Bạch Như, hai người bọn họ rất ít khi nói gì, cứ hai người Tề Sanh nói gì thì làm đó.
Nguyên nhân là cho tới nay hai người Tề Sanh chủ động chiếm lĩnh địa vị chi phối phó bản, một khi có người biểu hiện càng thêm mạnh mẽ, chẳng sợ suy luận cũng không chính xác, Viên Kiến Quốc và Bạch Như cũng rất có khả năng tặng mạng phía sau.
Vốn dĩ cảm thấy qua cửa có lẽ không khó, hiện tại liền phát hiện, mọi chuyện trở nên càng ngày càng phức tạp.
“Tạm thời chúng ta không xét tới lý do vì sao ký túc xá lại liên thông với phòng học, tôi chỉ cần mọi người luôn có nghi ngờ với chuyện này. Nhưng chúng ta xác thật không cần phải học lớp buổi tối.”
“Sao có thể chứ, đạo sư nói phải học tất cả các tiết, huống chi quy tắc cũng nói cần phải học mỗi khóc!” Trương Chí biểu đạt kháng nghị trước.
Tề Sanh lấy ra tờ giấy ban đầu tin quy tắc ở phòng ngủ 404, chỉ vào điều thứ nhất trên đó: Mỗi ngày học viên đều phải đi học.
“Phía trên này nói là mỗi ngày đều phải đi học, cũng không phải mỗi tiết đều cần phải học, chiều nay chúng ta đã đi học, buổi tối liền không cần phải đi nữa, có thể để thời gian đi tra xét một ít tin tức cần thiết.”
Tỷ như quyển sách trong một góc trên bàn kia.
“Không đúng, đây chỉ là quy tắc ở phòng ngủ 404, đạo sư nói mỗi tiết đều cần phải học.” Lưu Nguyệt Nha nắm chặt giấy quy tắc, dường như đang áp lực bất an trong lòng.
Ở trong thế giới quy tắc Quái Dị mà có bất an là vô cùng bình thường, cho nên Tề Sanh cũng không có để ý.
“Đây là một trọng điểm khác tôi muốn nói, quy tắc mà đạo sư dùng miệng nói ra đại khái cũng không phải quy tắc thật, khi tôi bảo ông ta nói ra trừng phạt của lớp học, ông ta cái gì cũng nói không nên lời, là bởi vì ông ta biết, mặc dù ông ta nói ra, quy tắc cũng sẽ không làm cho ông ta, vậy thì chuyện quy tắc trước đó ông ta nói là sai lầm sẽ bại lộ.”
Lưu Nguyệt Nha lắc lắc đầu: “Không đúng, cũng có thể là bởi vì đạo sư không thể sáng tạo ra quy tắc, mà khi “Hắn” sáng tạo ra cái phó bản này không có giả thiết tiếp thu quy tắc trừng phạt của lớp học, cho nên đạo sư mới không dám nói, nhưng như thế cũng không thể phủ nhận quy tắc đạo sư nói ra không phải thật.”
Tề Sanh cúi đầu, dùng dư quang nhìn thân thể Lưu Nguyệt Nha.
Quá thông minh, biểu hiện khi Lưu Nguyệt Nha phản bác quan điểm của cô quá thông minh, tuy rằng trên thực tế vẫn có lỗ hổng, nhưng trong lần thương thảo này, Lưu Nguyệt Nha tích cực biểu hiện ra sự thông minh của mình, lại vô cùng tích cực tham gia thảo luận, nhưng mỗi câu nói đều tương phản với suy luận của cộ.
Nhưng Lưu Nguyệt Nha thông minh, tích cực như vậy, lại không làm gì, không nói gì lúc vừa vào phó bản, nhìn hai đồng đội sai lầm, thẳng đến khi cô đưa ra giải thích với quy tắc, mới sốt ruột nói chuyện phản bác.