Chương 10: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (10)

Tề Sanh yên lặng vẽ ra phạm trù đồng đội với Lưu Nguyệt Nha ở trong lòng.

Mặc dù có thể là vì khi Lưu Nguyệt Nha mới vừa tiến vào phó bản bị khϊếp đảm mới không suy luận, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm tiếp tục tin tưởng cô ta như đồng đội, chẳng sợ cô ta không có bất luận vấn đề gì, một đồng đội không đủ thông minh lại đủ tự tin tuyệt đối là nguy hiểm.

“Nguyệt Nha nói có đạo lý, nhưng mà mọi người còn nhớ rõ khi đạo sư thấy tôi trả lời sai đã nói gì không?”

Tiểu Minh nhớ lại trước: “Lúc ấy ông ta nói một câu: Nếu cô trả lời sai lầm, cần phải tiếp thu trừng phạt! Nhưng mà những lời này bị Tề Sanh từ chối!”

“Đúng vậy, cũng không phải đạo sư không dám nói ra quy định ngoài ý muốn của “Hắn”, chỉ là những quy tắc này cần được tôi tán thành mới có thể có hiệu lực, cho nên tình huống đạo sư không dám nói bậy quy tắc vừa rồi Lưu Nguyệt Nha nói không tồn tại.”

Tề Sanh dừng một chút, sau khi xác định mọi người đều đã hiểu lời của cô, mới nói ra kết luận: “Từ điểm này tôi suy luận, ba quy tắc đạo sư nói cũng đều sai lầm.”

“Không đúng, không phải trước khi đi học cô mới nói quy tắc trong phó bản người mới tuyệt đối là thật mà?” Trương Chí hỏi.

Tiểu Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là như thế này, đáp án liền ở trong tay chúng ta!”

Trương Chí: “Cái gì?”

Bạch Như nhút nhát sợ sệt nói: “Có phải quy tắc thật trong phó bản đều sẽ viết trên giấy, mà lời nói đạo sư nói cũng không phải quy tắc của phó bản, cho nên mới xuất hiện sai lầm hay không.”

Tề Sanh gật đầu.

Nhìn ra được, Tiểu Minh, Bạch Như đều tín nhiệm lời nói của cô, Viên Kiến Quốc còn ở trạng thái mơ màng, mà Trương Chí và Lưu Nguyệt Nha còn ở trạng thái kháng cự.

“Cho nên, lớp tối lần này tôi sẽ không đi, nếu mọi người không yên tâm, có thể tiếp tục đi học.”

Tiểu Minh nhấc tay theo: “Lớp tối tôi cũng sẽ không đi, mọi người đi đi học trước, nếu quy tắc yêu cầu phải học 10 lớp, mọi người tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”

Lưu Nguyệt Nha còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt uy hϊếp của Tề Sanh nhìn, cứng ngắc ngưng nói.

Nhưng mà điều cô ta không biết chính là, càng như vậy, ngược lại càng làm Tề Sanh hoài nghi cô ta.

Nếu suy luận của cô ta có căn cứ, hơn nữa dưới tình huống có Trương Chí ủng hộ, vì sao Lưu Nguyệt Nha vừa phản bác một câu đã bỗng nhiên lựa chọn ngậm miệng không nói, trừ phi cô ta sợ bị hoài nghi, cho nên cô ta cũng không dám phản bác mãi, chỉ có khi suy luận chạm đến trung tâm mới có thể đi phản bác.

Lưu Nguyệt Nha đây là mắt thấy không thể xoay chuyển suy nghĩ của Tề Sanh và Tiểu Minh, liền đơn giản lựa chọn từ bỏ, thật ra vẫn sẽ tùy thời mà động.

Không làm gì sai không có gì phải sợ, trong lòng sợ hãi ngược lại sợ tay sợ chân. Vừa động một tí đã sợ tay sợ chân liền rất đáng để nghiền ngẫm.

Tiểu Minh sắp xếp: “Cẩn thận hành động, mọi người sắp xếp giường đệm của mình một chút, xem có phát hiện mới nào hay không.”

Giường đệm của Tề Sanh rất đơn giản, cô moi mỗi khe giường một lần lại một lần, đều không có bất luận phát hiện gì.

Xoay người là lúc, hình như cô thấy được Viên Kiến Quốc để thứ gì vào trong túi.

“Viên Kiến Quốc, ông tìm được cái gì sao?”

Viên Kiến Quốc đột nhiên xoay người, tiếng vang hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ông vội vàng nói: “Không, trên giường tôi không có gì cả.”

Lưu Nguyệt Nha liếc mắt nhìn Viên Kiến Quốc một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Cơm chiều là đạo sư đưa tới, như cũ là bảo người mở cửa trước mới dám tiến vào, ném mấy hộp cơm xuống mặt đất rồi lập tức xoay người rời đi.

Tiểu Minh ước lượng lượng cơm hộp, tìm tìm trên dưới cũng không có phát hiện quy tắc.

“Không nghĩ tới phó bản này sẽ tốt bụng như vậy, thế nhưng còn cho chúng ta an tâm ăn cơm, rất nhiều phó bản đều rất thích làm chút chuyện lúc ăn cơm.”

Sau khi một đám cơm hộp phân phát xuống, mỗi người đều ăn ăn mà không biết mùi vị gì.

Tề Sanh suy nghĩ, chẳng lẽ đạo sư này thật sự tốt bụng như vậy sao?

Nhưng hiện tại cô cũng không thấy trong cơm có bất luận cái gì không thích hợp.

Ở thế giới Quái Dị càng phải giữ thể lực, nếu không càng dễ dàng bị “Hắn” ô nhiễm, Tề Sanh cưỡng bách mình ăn từng miếng cơm, đồ ăn.