Chương 38: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (4)

“Tôi có thẻ nhân viên.” Nhân viên phục vụ móc ra một tấm card màu trắng.

“0426, cô đang làm cái gì đó!” Nhân viên mặc đồ đỏ chỗ kiểm tra an ninh hô một tiếng, nhân viên phục vụ vội vàng thu tấm card màu trắng lại, trả lời: “Không có gì, chứng minh thân phận với vị khách này một chút thôi.”

Thời gian rất ngắn, nhưng tấm card cực kỳ đơn giản, cũng đủ cho Tề Sanh nhớ kỹ bộ dáng tấm card.

“A, các người đừng đi vào, còn chưa tra xét xong, mau quay lại!” Tiếng rống giận của nữ sinh tóc đuôi ngựa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Tề Sanh quay đầu, phát hiện hai người đang thông qua kiểm tra an ninh, bọn họ hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu to của nữ sinh tóc đuôi ngựa, chỉ lo tự mình kiểm phiếu vào trạm, thân ảnh biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa nổi giận đùng đùng mà đi đến trước mặt người đàn ông mặc tây trang, nắm cổ áo anh ta: “Vừa rồi hai người bọn họ vừa nói chuyện với anh xong liền trực tiếp đi vào, rốt cuộc anh đã làm cái gì!”

Người đàn ông mặc tây trang vô tội mà nói: “Tôi chẳng làm gì cả, bọn họ chỉ hỏi tôi muốn cùng đi vào hay không thôi, tôi nói muốn điều tra thêm một chút, chúng ta là điều tra viên cùng nhau tiến vào phó bản, đều là một đội, cô xúc động như vậy bất lợi cho chúng ta qua ải!”

Không tốt, Tề Sanh phát hiện, vài người sau khi nghe người đàn ông mặc tây trang nói xong bắt đầu có ánh mắt bất mãn.

Trước mắt ở góc độ của Tề Sanh xem ra, cô gái tóc đuôi ngựa càng người có thể tín nhiệm, những điều tra viên khác bất mãn với cô ấy cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Còn người đàn ông mặc tây trang này, nơi chốn lộ ra điều lạ, cô sẽ không xui xẻo như thế, lại gặp gián điệp chứ.

Có người điều giải lên khuyên can, tạm thời tách người đàn ông mặc tây trang và cô gái tóc đuôi ngựa ra, mọi người ghé vào cùng nhau, trao đổi manh mối trong tay.

Tề Sanh: “Máy bán vé tự động không thể dùng, cần có tệ Quái Dị mới có thể sử dụng.”

Người đàn ông mặc tây trang kỳ quái nhìn cô một cái: “Chúng ta có thẻ tàu điện ngầm, không cần mua vé một lần nữa, vừa rồi hai người kia đã quẹt thẻ để đi vào.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa: “Cô làm tốt lắm, khi thu thập tin tức chính là không thể để sót bất kỳ chỗ nào, mọi người có bất luận hoài nghi gì cũng có thể nói ra.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa nói làm động lực cho rất nhiều người, mọi người nói hết ra những thứ mọi người không phân tích được.

“Máy bán đồ ăn tự động cũng đòi tệ Quái Dị, có người có tệ Quái Dị, liền mua một lọ đồ uống, vừa rồi uống xong cũng không có đặc biệt.”

Có một người cầm một cái chai nhựa màu đen trong tay, là người mua đồ uống, người kia thịt đau nói: “Này một lọ đồ uống này mà đòi 10 tệ Quái Dị, còn chẳng phát hiện ra gì mới.”

“Không có việc gì, cảm ơn cống hiến của cậu.” Nữ sinh tóc đuôi ngựa gật đầu, “Nhưng mà quy tắc trước đó nói đồ ăn trong trạm tàu điện ngầm là miễn phí, trên thực tế cần sử dụng tệ Quái Dị, đây là một điểm mâu thuẫn.”

“Đó chính là nói quy tắc thứ sáu của tàu điện ngầm Hạnh Phúc sai rồi, quy tắc Quái Dị sao có thể tốt bụng tùy tiện cho chúng ta ăn như vậy.” Người đàn ông mặc tây trang giải thích nói.

Vài người gật gật đầu theo, bọn họ đều là điều tra viên thâm niên, tràn đầy cảm xúc với sự khắc nghiệt của quy tắc Quái Dị dành cho điều tra viên.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa: “Cũng không nhất định, đồ ăn cần cung cấp trong quy tắc Quái Dị đều là miễn phí, nhưng trước mắt cũng không thể nhìn ra đồ ăn bán ra có vấn đề gì.”

Cô ấy cũng phát hiện cảm xúc bất mãn của các điều tra viên, không nhằm mãi vào người đàn ông mặc tây trang nữa.

“Phòng điện, phòng thiết bị các kiểu đều đã bị khóa, không thể nào tiến vào.”

“Toàn bộ trạm tàu điện ngầm rất sạch sẽ, trước khi chúng ta tiến vào ngay cả một cái dấu chân đều không có, càng không có bất kỳ dấu vết sử dụng nào, giống như một cái trạm tàu điện ngầm hoàn toàn mới vậy.”

Người đàn ông mặc tây trang thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy xem ra chỗ này không có gì vấn đề, vẫn phải vào trạm mới có thể tìm được biện pháp qua cửa.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa cau mày, phát hiện có chút không đúng, rồi lại tìm không ra lý do phản bác, chỉ có thể gật gật đầu theo.

Lông tơ Tề Sanh đứng thẳng, không đúng! Không đúng! Nhưng mà rốt cuộc là không đúng chỗ nào!