Chương 37: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (3)

Tề Sanh chần chờ nên vạch trần chuyện nhân viên mặc đồ đỏ hay không, tuy rằng xác định nhân viên mặc đồ đỏ cũng không đáng tin cậy như thế, nhưng mà nhìn trước mắt thì nhân viên mặc đồ đỏ cũng hoàn toàn không tạo thành uy hϊếp gì, biểu hiện quá mức xông ra rất có khả năng như phó bản trước, trở thành cái đinh trong mắt NPC.“Không đúng, nhân viên mặc đồ đỏ không thể tín nhiệm!” Một nữ sinh tóc đuôi ngựa đứng dậy.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa dáng người cao gầy, mặc đồ thể dục, trên đồ thể dục màu xám tràn đầy bụi đất, cô ấy tự tin nhìn thẳng, nói ra phỏng đoán: “Quy tắc nói nhân viên mặc đồ đỏ là tuyệt đối có thể tín nhiệm, trước đây tôi từng đi một cái phó bản, NPC tuyệt đối có thể tín nhiệm ở nơi đó cuối cùng mới lấy thân phận đáng tín nhiệm nào đó xuất hiện, hiện tại vì sao ngay từ đầu anh ta đã xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng, cho nên quy tắc này hẳn là sai lầm.”

Tề Sanh nghe ra phó bản nữ sinh tóc đuôi ngựa nói chính là phó bản phòng ngủ 404.

Trong phó bản phòng ngủ 404, thân phận “Cảnh sát” là tồn tại tuyệt đối có thể tín nhiệm, nhưng mà yêu cầu điều tra viên chủ động tìm “Cảnh sát”, hiện tại một cái phó bản 30 người khó khăn, nhân viên tuyệt đối có thể tín nhiệm liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mọi người, đúng thật không thích hợp.

Ý nghĩ của nữ sinh tóc đuôi ngựa không giống Tề Sanh, lại ra cùng một kết luận, càng thêm có thể chứng minh tính nguy hiểm của nhân viên mặc đồ đỏ.

Tề Sanh yên lặng ghi nhớ một điều ở trong lòng: An toàn trong phó bản cần tìm kiếm, sẽ không chủ động xuất hiện.

Lời nữ sinh tóc đuôi ngựa nói được rất nhiều người ủng hộ, bọn họ cũng cảm thấy nhân viên mặc đồ đỏ đại biểu cho nguy hiểm.

Người đàn ông mặc tây trang không vui: “Hiện tại nhân viên mặc đồ đỏ đã ở nơi đó, cho dù bọn họ không thể tín nhiệm thì chúng ta có thể thế nào, không phải chúng ta vẫn phải vào trạm sao?”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa phản bác nói: “Ai bảo chúng ta nhất định phải lập tức vào trạm, rõ ràng chúng ta nên thu thập tin tức xung quanh, xem có tin tức gì hay không.”

Bất luận điều tra viên có hoài nghi độ tín nhiệm của nhân viên mặc đồ đỏ hay không, đều tỏ vẻ đồng tình với chuyện tìm kiếm xung quanh trạm tàu điện ngầm.

Người đàn ông mặc tây trang thấy thế không nói chuyện nữa, mọi người đi tìm kiếm khắp nơi.

Trạm bên ngoài trạm tàu điện ngầm cũng không lớn, 30 người rất nhanh là có thể tìm kiếm xong.

Tề Sanh đi tới máy bán vé tự động đầu tiên, muốn nhìn xem có thao tác gì không, đáng tiếc máy bán vé tự động cần phải có tệ Quái Dị mới có thể sử dụng, mà Tề Sanh chưa bao giờ nghe qua thứ này.

Cô lại đi vào quầy phục vụ, nơi này có một nhân viên mặc đồ đỏ, có một cái thẻ bài, trên thẻ bài viết nhân viên phục vụ.

Nhìn thấy cô tới gần, nhân viên phục vụ nở nụ cười lễ phép mà chuyên nghiệp: “Chào cô, rất vui được phục vụ cho cô.”

Vẻ mặt Tề Sanh cảnh giác nhìn cô ta: “Quy tắc nói nhân viên mặc đồ đỏ có thể tín nhiệm, sao tôi biết cô có phải nhân viên mặc đồ đỏ hay không.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Quần áo trên người tôi không phải rất rõ ràng rồi sao? Đây tuyệt đối là màu đỏ, ngài yên tâm, không ai có thể mô phỏng đồng phục màu đỏ ở đây.”

Tề Sanh ghi nhớ trong lòng, đồng phục màu đỏ không thể mô phỏng, nói cách khác, mặc dù cô ăn mặc quần áo tương tự nhân viên tiến vào Quái Dị, cũng rất có thể bị biến thành quần áo hoặc là trực tiếp làm quần áo biến mất.

“Quần áo là màu đỏ không sai, nhưng mà cô không có cách nào chứng minh mình là nhân viên, trừ phi cô có thẻ nhân viên hoặc mấy thứ như thế.”

Đây..... Nhân viên phục vụ sửng sốt, lần đầu tiên thấy được cái nghi ngờ này, cô gái trước mắt nhìn đơn thuần vô cùng, chỉ cần chứng minh thân phận thì tuyệt đối sẽ nghe mình nói dựa theo quy tắc.