Trên thực tế thanh âm này giống như móng tay không ngừng cào vào bảng đen, quỷ dị mà ghê tởm, làm dạ dày người ta cũng không nhịn được mà cuồn cuộn theo.
Đạn thịt càng ngày càng ít, khúc nhạc cũng đến hồi kết, cho đến khi hết thảy quy về yên lặng.
Rốt cuộc sắc đỏ của máu cũng thối lui, đạn thịt dần dần biến thành một đống thịt nát màu đen dơ bẩn, chảy vào khe đất xong thì biến mất không thấy.
Một sinh mệnh đang sống sờ sờ liền dễ dàng bị “Hắn” gϊếŧ chết, biến mất vô tung vô ảnh, tựa như con người bị “Hắn” gϊếŧ chết đều không để lại chút dấu vết nào.
“Người bản xứ chết đi đều như thế này sao?” Tề Sanh cảm thấy, sau này lỗ tai khó mà chịu được.
“Không phải, cách chết trong mỗi một phó bản đều là không xác định,” Tiểu Minh nhìn thẻ thân phận trong tay Tề Sanh, cảm thán nói: “Sao cô biết cách gϊếŧ chết cô ta là lấy đi thẻ thân phận.”
“A?” Tề Sanh sửng sốt: “Tôi không biết.”
Tiểu Minh:......
“Vậy cô vừa?”
“Vừa rồi cô ta xúi giục tôi lợi dụng thẻ thân phận của Bạch Như đổi với đạo sư, cho nên tôi nghĩ không bằng dùng thẻ căn cước của cô ta, dù sao quy tắc nói phải bảo tồn thẻ thân phận, miễn cho Bạch Như lại xảy ra chuyện gì, cô ta đã có cái kiến nghị này, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.”
Tề Sanh nhìn thẻ thân phận trong tay, không khác gì thẻ căn cước của cô, chỉ là mã số là 01, cũng không có bất luận chỗ nào có thể biểu hiện chỗ đặc biệt của Lưu Nguyệt Nha.
“Cho nên, nếu lấy đi thẻ thân phận của những phản đồ này thì họ liền sẽ tử vong, chúng ta cũng như vậy?”
“Những người bản xứ này tiến vào phó bản cần phải có bằng chứng thân phận, nếu có thẻ thân phận, vậy thẻ thân phận chính là bằng chứng thân phận, nhưng những điều tra viên như chúng ta bị lấy đi bằng chứng thân phận sẽ không lập tức chết như vậy, mà là sẽ chết khi đến lúc cần phải nghiệm chứng thân phận.”
Người bản xứ, lại gặp được cái từ này, xem ra người của tổ chức này còn không ít, Tiểu Minh không giải thích thêm nhiều chính là không muốn nói, nhưng mà có tên và internet vạn năng, nói vậy để hiểu biết cái từ này sau khi ra ngoài không phải việc khó gì.
Tề Sanh lập tức đoán ra một điểm: “Cho nên mọi người bảo tồn tốt thẻ thân phận, lúc sau nhất định sẽ có phân đoạn nghiệm chứng thân phận.”
“Cái kia, vì sao cô biết sẽ có phân đoạn này.” Bạch Như cảm thấy hết thảy vừa rồi xảy ra quá nhanh, đầu óc của mình đã vô cùng không đủ dùng.
“Bởi vì Lưu Nguyệt Nha muốn tôi lấy đi thẻ thân phận của cô đó, cô ta xác định tôi và Tiểu Minh sẽ bởi vì thăm dò mà đi tìm chết, cho nên muốn chết nhiều thêm vài người, mới xúi tôi lấy đi thẻ thân phận của cô, bằng không dùng thẻ thân phận của tôi không phải cũng vậy sao? Lưu Nguyệt Nha biết quy tắc rõ ràng hơn chúng ta, hơn nữa muốn dẫn đường chúng ta đến cái chết, vậy điều cô ta phải làm, tất nhiên là chuyện không tốt với chúng ta.”
Tiểu Minh: “Tôi đã hiểu, cho nên vừa rồi cô muốn hỏi Lưu Nguyệt Nha nhiều như vậy, là muốn suy đoán hành vi kế tiếp của chúng ta có nguy hiểm hay không!”
Vậy mà thật sự có người lợi dụng những người bản xứ đó để tiến hành suy luận! Từng có người luận chứng qua tính khả thi của chuyện này, nhưng mà người bản xứ vì lấy được tín nhiệm, có khi cũng sẽ tiến hành suy đoán chính xác, nếu luôn làm ngược lại, ngược lại sẽ dẫn rất nhiều người đến với cái chết.
Tiểu Minh nói rõ ra lo lắng của mình.
“Tôi biết, vậy muốn xem suy luận của tôi có chính xác hay không, thế giới Quái Dị không có chuyện nào an toàn trăm phần trăm, lời nói của cô ta chỉ là cung cấp tư liệu sống cho tôi, thứ có thể tin tưởng chỉ có suy luận của chính chúng ta.” Tề Sanh tự tin cười, cả người tản ra khí thế Vương giả.
Tiểu Minh sửng sốt, cần phải người này mượn sức! Năng lực vĩnh viễn sẽ không mê mang nhanh chóng đưa ra quyết sách, tuyệt đối có thể cứu mạng rất nhiều người.
Tề Sanh: “Hiện tại tôi đã biết tôi nhất định là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Lưu Nguyệt Nha, cô ta muốn làm tôi chết là thật, cho nên cô ta bảo tôi đi thăm dò phòng đạo sư, thậm chí muốn cho tôi và Tiểu Minh đều đi thăm dò phòng đạo sư, việc này nói lên rằng phòng đạo sư tất nhiên là nguy hiểm.”