Chương 20: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (20)

Tề Sanh nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Lưu Nguyệt Nha: “Vừa rồi máu me như vậy, nhất định cô sợ muốn hỏng luôn ha.”

Đôi tay Tề Sanh run rẩy đúng lúc, triển lộ ra cô chỉ ngụy trang như mạnh mẽ nhưng lại khó nén khϊếp đảm sâu trong nội tâm.

Lưu Nguyệt Nha dựa vào trong lòng ngực Tề Sanh: “Đúng vậy, người sống sờ sờ cứ chết đi như vậy, lại còn là tự mình đập chính mình đến chết, óc cũng có thể thấy rõ ràng.”

Tay Tề Sanh đột nhiên dừng lại, tay ôm Lưu Nguyệt Nha cũng hơi hơi dùng sức.

Lưu Nguyệt Nha rõ ràng ý thức được, Tề Sanh sợ hãi, chỉ là từ trước tới nay cô vẫn luôn chủ đạo suy luận, cho nên mới không dám rụt rè, hiện tại là lúc phòng tuyến tâm lý của cô mong manh nhất.

Giọng nói Tề Sanh giấu không được run rẩy: “Tôi cảm thấy điện thoại nhất định có thứ gì, chúng ta nhất định phải lấy về, hẳn là điện thoại liền ở trong cái phòng mở không ra kia thôi, nếu có thể đi vào thì nhất định là có thể tìm được đường ra.”

Trong những lời lẩm bẩm tự nói của cô tràn đầy bất an.

“Đúng vậy, nếu chúng ta có thể đi vào là tốt rồi, nhất định điện thoại ở bên trong.” Lưu Nguyệt Nha cũng thở dài theo.

“Cũng không biết là có cameras hay không.” Tề Sanh lo lắng hỏi.

Lưu Nguyệt Nha trấn an cô: “Đây là thế giới Quái Dị, sao có thể có đồ vật hiện đại như cameras chứ, hơn nữa, nếu cô sợ hãi đạo sư nhìn thấy thì cứ nhân lúc ông ta nấu cơm mà đi là được.”

“Nếu có thể đi vào, tôi nhất định phải đi cùng Tiểu Minh vào xem, một mình tôi thật sự sợ hãi...... Sợ hãi điều tra không rõ ràng được.”

Tề Sanh đang sợ hãi! Cô muốn kéo thêm một cái đệm lưng! Nhận thức này làm Lưu Nguyệt Nha có chút hưng phấn.

Từ khi tiến vào thế giới Quái Dị này, tất cả suy luận đều bị Tề Sanh dẫn đường đi, Lưu Nguyệt Nha nhiều lần vấp phải trắc trở, trong lòng đã sớm tích cóp một cỗ tức giận, hiện tại có cơ hội làm cô vào cái phòng kia, còn có Tiểu Minh cùng đi!

Nhiều hơn một cái lợi thế, quả nhiên làm Lưu Nguyệt Nha càng thêm kích động.

“Đáng tiếc không thể đi vào.” Tề Sanh sâu kín thở dài, cường điệu nói.

Lưu Nguyệt Nha: “Vì sao chứ?” Phát hiện giọng điệu không đúng, cô ta lại nhẹ nhàng hỏi lại một lần: “Vì sao không thể đi vào.”

Vẻ mặt Tề Sanh bất đắc dĩ: “Phòng kia khoá cửa rồi, chúng ta đều không có chìa khóa mà.”

Nói xong cô buông Lưu Nguyệt Nha ra, buồn bực nhìn vào góc tường.

“Cái kia, có lẽ tôi biết cách mở cửa đấy, trước đây không dám nói ra.” Lưu Nguyệt Nha ngượng ngùng cúi đầu.

Trong mắt Tề Sanh ánh lên sáng sáng mừng rỡ: “Thật sự?!”

“Buổi sáng hôm nay khi đạo sư nấu cơm, tôi nhìn thấy ông ta lấy ra một tấm card để lên trên bàn bên cạnh, sau đó khi ông ta đi về phòng, lại lấy tấm card đó mở cửa.”

Có thu hoạch! Rốt cuộc không cần mạo hiểm như ruồi nhặng không đầu tra xét phòng bếp nữa rồi!

Tề Sanh đem biểu hiện sự kích động của mình ra vô cùng nhuần nhuyễn, vội vàng thúc giục hỏi: “Là tấm card gì! Trông như thế nào, phía trên viết cái gì?”

Lưu Nguyệt Nha làm ra vẻ nhớ lại: “Chính là thẻ thân phận của đạo sư, giống chúng ta thôi, chỉ là thân phận viết là đạo sư, hai số cuối cùng của mã số là 00, tôi cảm thấy mọi người có thể lợi dụng thẻ thân phận của Bạch Như đổi lấy thẻ thân phận của đạo sư, quay đầu lại lại đổi về...... Cô làm cái gì đấy!”

Sắc mặt Lưu Nguyệt Nha trắng bệch, Tề Sanh thế nhưng thừa dịp cô ta hưng phấn, đưa bàn tay vào trong túi cầm đi thẻ căn cước của cô ta!

Tề Sanh lui về sau một bước, nhìn về phía Tiểu Minh: “Có thể động thủ rồi.”

Tiểu Minh phản ứng lại, nhanh chóng hô: “Viên Kiến Quốc, đè Lưu Nguyệt Nha lại.”

Người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch rất nhanh ấn chặt Lưu Nguyệt Nha ở trên ghế, cô ta không thể động đậy.

Tề Sanh: Xem ra thể lực của những người bản xứ này chỉ tương đương người thường, hoặc là nói ít nhất là tương đồng một bộ phận.

Sau khi Tiểu Minh đè Lưu Nguyệt Nha lại, lại không có động tác gì.

Tề Sanh lôi kéo Bạch Như núp ở phía sau, tò mò nhìn bước tiếp theo của Tiểu Minh.

Tiểu Minh đang thấp giọng đếm đếm, “30, 29, 28.......”

“Mười, chín.....”

Lưu Nguyệt Nha càng thêm hoảng sợ: “Cầu xin các người, trả thẻ thân phận lại cho tôi, tôi có thể dùng phương thức qua ải để trao đổi! Không có tôi, các người tuyệt đối sẽ đi đến tử lộ.”

“Ví như?” Tề Sanh hỏi.

“Ví như..... Ví như nơi này không phải phòng ngủ, kỳ thật là một kiểu phó bản khác! Cho tôi sống tôi sẽ nói cho cô biết!”

“Là phó bản bán hàng đa cấp đúng không?”

Lưu Nguyệt Nha mở to hai mắt nhìn.

“Hai, một, đã đến giờ.”

Giọng nói Tiểu Minh thanh rơi xuống, “Ầm” một tiếng, thân thể Lưu Nguyệt Nha nháy mắt bị nổ mạnh.

Vô số máu thịt bị phân hoá thành một đống cục thịt bắn ra khắp nơi, những cục thịt đỏ như máu đinh linh lang đang ở trong phòng một lúc, đạn tới đạn đi, diễn tấu ra một bản nhạc mỹ diệu.

Một bản nhạc mỹ diệu chỉ đối với “Hắn”.