Tiểu Minh tán thưởng nhìn Tề Sanh, nhiều chuyên gia tốn rất nhiều thời gian với phó bản mới điều tra ra quy luật của phó bản, Tề Sanh gần như chỉ dựa vào một cái phó bản với quy tắc thông dụng cơ bản nhất phía chính phủ thả ra, là có thể kết luận ra điều sâu như vậy, lần này cậu ta đến không phí công rồi.
Bạch Như lo lắng nói: “Nhưng điện thoại đã bị cầm đi rồi, chúng ta còn liên hệ với cảnh sát như thế nào chứ!”
Tề Sanh đang muốn trả lời, liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai.
Mọi người vội vàng chạy ra ngoài, chỉ nhìn thấy Trương Chí nằm trên mặt đất, không ngừng dùng băng ghế đập đầu mình.
Viên Kiến Quốc muốn đi ngăn lại, lại căn bản không thể ngăn trở động tác của Trương Chí.
Thẳng đến sau khi Trương Chí máu thịt lẫn lộn óc bay tán loạn, hoàn toàn mất đi ý thức, thi thể cậu ta trên mặt đất run rẩy vài cái, dần dần hóa thành từng hạt bụi phấn nhỏ vụn, mà những vết máu tươi đó còn đọng lại tại chỗ.
Tề Sanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Nguyệt Nha vừa khóc vừa nói: “Lớp sáng yêu cầu vận động, chúng ta vận động dựa theo lời đạo sư nói xong còn chưa tan học, nhưng sau khi Trương Chí nhìn thấy băng ghế liền như mê muội mà muốn ngồi xuống.”
Lúc này Lưu Nguyệt Nha bày ra tư thái vô tội, vô cùng phù hợp với cảnh tượng.
Nhưng cô ta bày ra nhân tính ở những cảnh tượng khác nhau quá mức nhỏ nhặt, Tề Sanh thậm chí còn chẳng có hứng thú phân tích cô ta.
Cô nhìn về phía đạo sư: “Học viên của ngài chết ở trước mặt ngài, ngài chẳng lẽ không có cảm xúc gì?”
Đạo sư nhún vai, nhẹ nhàng cười: “Cậu ta trái với quy tắc, đây là chuyện không có cách nào, cũng hy vọng kế tiếp không có học viên nào đi vào vết xe đổ của cậu ta nha.”
Nói là không hy vọng, nhưng giọng điệu hân hoan của đạo sư khiến bất kỳ ai đều có thể nghe ra, ông ta rất là hy vọng.
Đây càng thêm bằng chứng, những lời đạo sư nói ngay từ đầu: Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ông ta vui khi nhìn thấy mọi người qua ải là mười phần sai, rõ ràng là ông ta hy vọng tất cả mọi người đều chết ở chỗ này!
Trong lòng Tề Sanh lại càng thêm yên ổn, hành vi của đạo sư lại lần nữa chứng minh suy luận của cô chính xác, sẽ chỉ làm cô càng thêm kiên định tiếp tục điều tra.
Phòng ngừa đạo sư tìm cơ hội phát tác, mọi người lại lần nữa trở lại phòng, đạo sư vào phòng bếp trước, chuẩn bị cơm trưa cho mọi người.
Tiểu Minh có ý theo vào phòng bếp, lại bị đạo sư gọi lại: “Phòng bếp trọng địa, người rảnh rỗi miễn tiến vào, nếu cậu một hai phải đi vào, đừng trách tôi không có cảnh cáo.”
Tiểu Minh cười cười, xoay người rời đi.
Cậu ta đi trở về cửa phòng ngủ, Tề Sanh chờ đợi ở chỗ này, không có đi vào.
“Phòng bếp đúng thật bất lợi với chúng ta, nhưng nhất định có vật gì đạo sư không muốn cho chúng ta phát hiện, cho nên ông ta mới có thể mở miệng nhắc nhở.”
Tề Sanh hiểu, có lẽ mọi người cần một cơ hội, một cơ hội thăm dò phòng bếp khi đang nấu cơm.
Tiểu Minh dán sát vào lỗ tai Tề Sanh, cẩn thận nói: “Cần giải quyết Lưu Nguyệt Nha trước hay không, cô ta không thể nào thương lượng với chúng ta trong rất nhiều trường hợp, đặc biệt là chuyện chuẩn bị đi trộm đi động ấy.”
Tề Sanh kinh ngạc, vừa rồi cô còn chưa nói, Tiểu Minh liền biết cô muốn trộm di động: “Còn có thể giải quyết cô ta, là gϊếŧ cô ta sao?”
“Không phải, trong chốc lát cô có thể nhìn xem tôi làm như thế nào, xong rồi lại kỹ càng tỉ mỉ giải thích cho cô.” Tiểu Minh định liệu trước, xem ra xác thật có cách đáng tin cậy.
Tề Sanh suy tư một chút: “Có thể giải quyết, nhưng mà chờ tôi hỏi một vấn đề, có vài thời điểm chúng ta có thể hóa lợi dụng những người này nhiều nhất.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Minh, Tề Sanh đi vào phòng ngủ 404, lộ ra nụ cười xán lạn hiền lành với Lưu Nguyệt Nha.