Chương 17: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (17)

Sáng sớm hôm sau, khi Tề Sanh tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Minh dưới giường đang phân phát bữa sáng, những người khác đều còn chưa tỉnh.

Chờ mọi người lục tục tỉnh lại, qua loa ăn bữa sáng, đi tới cửa chờ đạo sư thu bữa sáng đi.

“Thế nào, hôm nay mọi người đi học lớp sáng với tôi không.” Giọng điệu Lưu Nguyệt Nha nhẹ nhàng, giống như không phải đang mời mọi người tham dự hoạt động Quái Dị, mà là đang mời người khác đi tản bộ trong một buổi sáng tươi đẹp.

Trương Chí vui sướиɠ đáp lại.

Bạch Như nhìn về phía Tề Sanh.

Tề Sanh ngáp một cái, làm ra dáng vẻ vô cùng buồn ngủ, “Không biết vì cái gì, tối hôm qua đặc biệt mệt, hai người đi học trước đi, tôi còn đang chờ lớp chiều, đã học xong một lần càng có kinh nghiệm.”

Tiểu Minh căn bản không đáp lại Lưu Nguyệt Nha, mà là ngồi ở trên băng ghế, yên lặng phát ngốc với thẻ thân phận.

Viên Kiến Quốc và Bạch Như cũng lựa chọn đi theo Tề Sanh, Lưu Nguyệt Nha thấy khuyên bảo không có kết quả, đã sắp tới thời gian lên lớp, đành phải lôi kéo Trương Chí rời đi trước.

Tề Sanh không muốn ra cửa, là bởi vì còn không biết dùng lý do gì trấn an đạo sư tức giận vì bọn họ không đi học, chỉ có thể chờ đạo sư dạy học rồi lại đi ra ngoài, trước khi tan học lại vào là được.

Tuy rằng cách này cứng nhắc, nhưng là có thể bảo mệnh.

Xác nhận hai người ra cửa phòng, Tề Sanh có tinh thần lên, một mình lăn lộn từ trên giường bò lên.

Bạch Như sửng sốt: “Cô?...... Chẳng lẽ.”

Tề Sanh gật đầu: “Lưu Nguyệt Nha và Trương Chí có vấn đề, sau này chúng ta phải trốn tránh bọn họ.”

“Vấn đề gì, phòng ở này của chúng ta còn an toàn không?” Viên Kiến Quốc vội vàng hỏi.

“Trước mắt còn xem như an toàn, rốt cuộc NPC trong quy tắc Quái Dị chỉ có thể lợi dụng quy tắc để công kích nhân loại, khi nhân loại không có làm chuyện trái với quy tắc, bọn họ liền không thể tùy tiện hành động.”

Vẻ mặt Tiểu Minh trầm trọng: “Ý của cô là Lưu Nguyệt Nha hoặc là Trương Chí không phải con người?”

Tề Sanh cười nói: “Cậu cũng không phát hiện sao, cho nên giờ học này chúng ta không đi ra ngoài, thương thảo ở đây đi.”

Tiểu Minh gật đầu: “Tôi cũng phát hiện, nhưng mà tôi không có đủ lý do, teamwork trong thế giới Quái Dị cực kỳ quan trọng, dưới tình huống không có đủ lý do, tôi sẽ không hoài nghi đồng đội, vậy sẽ dẫn tới tử vong không cần thiết.”

Tề Sanh ngó cậu ta một cái, Tiểu Minh quá có kinh nghiệm, một chút cũng không giống như là người mới, nếu không phải Tiểu Minh cho tới nay đều đứng ở phía cô, còn cung cấp trợ giúp quan trọng, cô khả năng cô sẽ nghi ngờ cả Tiểu Minh.

“Tôi có đầy đủ lý do.” Tề Sanh chỉ chỉ giấy để trên bàn: “Mọi người còn nhớ rõ ai đưa khăn giấy lau nước mắt cho nữ sinh choàng mũ không?”

Bạch Như mê mang nhớ lại: “Là ai nhỉ?”

Tiểu Minh: “Là Lưu Nguyệt Nha.”

Tề Sanh: “Đúng vậy, nếu dùng khăn giấy lau nước mắt thuộc về hành vi hủy hoại của công, vậy rút khăn giấy ra có phải là cũng phá hủy hình dạng vốn có của khăn giấy hay không, có phải cũng thuộc về hành vi hủy hoại của công hay không, nhưng mà Lưu Nguyệt Nha lại không có chết.”

“Không nghĩ tới cô phát hiện sớm như vậy.” Tiểu Minh hổ thẹn không bằng, cậu ta cho rằng mình phát hiện cũng đủ nhanh.

Tề Sanh nghi hoặc hỏi: “Vậy khi nào cậu phát hiện?”

“Lúc cô ta nhiều lần dẫn đường mọi người đi hướng tử vong.” Tiểu Minh liệt kê một năm một mười hành động cùa Lưu Nguyệt Nha từ khi tiến vào Quái Dị ra.

“Khi cô bị đạo sư hỏi chiều sâu hẻm núi, cô ta liền có ý đồ xúi cô không trả lời. Phòng ở hai phòng một sảnh rõ ràng rất kỳ quái, nhưng mà Lưu Nguyệt Nha quy kết tất cả dị thường cho thế giới Quái Dị. Sau đó cô ta lại muốn cho mọi người học thêm lớp, là cô chủ đạo nên Trương Chí mới học thêm theo, sau khi Trương Chí học thêm xong rõ ràng tinh thần phấn khởi, mà cô ta nhưng vẫn vô cùng bình thường.”

“Nếu cô ta thật sự ngu xuẩn, vậy những biểu hiện đó đều không có gì, vấn đề là cô ta ngu vẫn luôn kéo người đệm lưng, nhiều lần làm ra lựa chọn sai lầm lại kéo người đệm lưng, đây là tiêu chí người bản xứ có nhiệm vụ quan trọng.”

Người bản xứ.

Từ này làm ở trong lòng Tề Sanh đánh một cái dấu chấm hỏi, sau khi ra ngoài nhất định phải tra rõ ràng một chút.

“Sự thông minh của cô ta luôn là có đôi khi có, có đôi khi không.” Tề Sanh vốn đang muốn lại nói thêm một ít, hiện tại có Tiểu Minh ở đây, cô lại thật ra tiết kiệm được sức lực: “Cho nên, phòng bệnh hơn chữa bệnh, mọi người không thể làm lộ tin tức quan trọng ra trước mặt Lưu Nguyệt Nha, đặc biệt là chuyện cái điện thoại.”