Chương 16: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (16)

Lưu Nguyệt Nha thế nhưng biết khi nào tan học?

Tề Sanh: “Các người học thêm mấy tiết?”

Trương Chí vươn hai ngón tay: “Hai tiết, nếu không phải quá muộn, đạo sư bảo chúng tôi trở về, tôi còn muốn tiếp tục học đấy.”

Cậu ta càng nói càng kích động: “Các người không biết, thượng cái kia khóa thật sự hữu dụng, tôi càng học càng có tinh thần, cảm giác thân thể tràn ngập sức mạnh, tôi nhất định rất nhanh là có thể đi ra ngoài!”

Bộ dáng phấn khởi, trợn tròn tròng mắt của cậu ta làm Viên Kiến Quốc đều nhìn ra không thích hợp.

Viên Kiến Quốc xoa nắn máu bầm màu tím dưới cổ mình: “Cậu xem hai người Tiểu Minh không đi học cũng không có chuyện gì, cậu cũng đừng đi học, vẫn là hành động theo đại bộ đội đi.”

“Khó mà làm được.” Trương Chí cảnh giác nhìn bọn họ: “Nhất định là mọi người đã bị ô nhiễm, mới có thể không làm theo cách cứu lấy sinh mạng mình, còn ở chỗ này khuyên bảo tôi ít đi học.”

Đến, cậu ta còn cảm thấy người khác bị ô nhiễm.

Tề Sanh tính toán một chút, mở đầu liền ô nhiễm 10%, lớp chiều, lớp tối, còn có thêm hai lớp, hiện tại Trương Chí đã bị ô nhiễm 50%, trách không được lại phấn khởi như thế.

Mà Lưu Nguyệt Nha bên cạnh cậu ta liền có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô ta ngồi ở trên băng ghế, vừa chải vuốt tóc vừa nói: “Các người yên tâm, không phải chứng minh chỉ cần nắm giữ quy tắc, đi học là đạo sư cũng biện pháp làm gì chúng ta, tôi chính là muốn thử một lần, nếu tôi giúp mọi người thử ra đường ra, cũng tìm đường sống cho mọi người không phải sao.”

Bạch Như cảm động gật gật đầu: “Thật sự là quá cảm kích cô!”

Tuy nói cảm kích, nhưng cô ấy không có nói lên bất luận cái tâm tư muốn đi học theo gì.

Tề Sanh còn muốn nói cái gì, buồn ngủ liền quét đến.

“Mọi người có cảm thấy, rất muốn ngủ hay không?”

Tiểu Minh gật đầu: “Hơn nữa quy tắc nói buổi tối cần phải ngủ ở trên giường của mình, tuy nói vậy, trước mắt xem điểm chết trong quy tắc là hai chữ “của mình”, nhưng cũng có khả năng là cần ngủ ở phía trên, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”

Cẩn thận suy nghĩ, Tề Sanh cũng nằm lên giường theo, Bạch Như, Viên Kiến Quốc cũng nhanh chóng leo lên giường.

Chỉ có Lưu Nguyệt Nha, chải vuốt tóc xong, mới không nhanh không chậm lên giường.

Trong đầu Tề Sanh hiện lên một cái ý tưởng.

Lưu Nguyệt Nha rõ ràng biết nhiều tin tức hơn các cô, hoặc là nói càng thích ứng với hoàn cảnh của phó bản hơn, mới có thể cực kỳ bình tĩnh khi rất nhiều các điều tra viên đều đang sợ hãi, khi đó trong thỉnh thoảng thời khắc mấu chốt có thể lợi dụng cô ta?

Cô không biểu lộ ra hoài nghi với Lưu Nguyệt Nha, nói không chừng là có thể phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt.

Trước khi Lưu Nguyệt Nha lên giường tắt đèn đi, bóng tối nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng.

Bạch Như rúc vào ổ chăn phát run: “Tôi...... Tôi sợ hãi.”

Giọng nói thong thả quanh quẩn, không có ai trả lời, ai lại không sợ hãi chứ?

Bóng tối luôn đại biểu cho quỷ dị hoành hành tử vong, thậm chí có người đã sinh lên tâm tư mấy ngày nay đều không ngủ được.

Mùi máu tươi dần dần hiện lên, quanh quẩn ở chóp mũi, nhắc nhở mỗi người trong phòng này, vừa mới chết hai người sống sờ sờ.

Cả ngày sợ hãi đều thổi quét mà đến ở trong đêm đen, giống như giây tiếp theo sẽ có một bàn tay to đen tối từ phía sau lưng vươn tới, nuốt chửng mọi người vào bụng.

“Chúng ta trực ban đi.” Viên Kiến Quốc đề nghị.

Tề Sanh muốn đáp lại, sợ hãi và buồn ngủ đan chéo, cô rất nhanh bị kéo vào mộng đẹp.

Tề Sanh dị thường ngủ đến phá lệ mê mang, mạnh mẽ chống mở hai mắt, ý thức mơ mơ màng màng, giống như nhìn thấy bên ngoài có bóng người đang đong đưa.

Trước khi ngủ bởi vì buồn ngủ tới quá nhanh, cô cố ý để chăn sang một bên, hiện tại thành công bị đông lạnh mà tỉnh.

Cửa ký túc xá không biết khi nào bị mở ra, đôi mắt đạo sư ở dưới ánh sáng mờ nhạt ánh lên màu lam tăm tối, mà phía sau ông ta, vài thân ảnh thò đầu vào xem bên trong.

Thân ảnh kia chậm chạp bất động, dường như đang chờ đợi động tĩnh trong ký túc xá.

Có người lên tiếng nói sẽ thế nào đâu?

Bởi vì không ngủ đàng hoàng mà bị trực tiếp gϊếŧ chết, hoặc là bị nghiền thành thịt nát nuốt ăn vào bụng quỷ?

“Xem đi, không có gì, các người cũng có thể đi rồi.” Đạo sư đẩy những người này đi, lại nghiêm túc đóng cửa phòng lại.

Tề Sanh muốn đứng dậy, lại phát hiện căn bản không có sức lực nhúc nhích, cả người càng là mỏi mệt nói không nên lời một câu nào, chỉ có thể đắp chăn lên đi vào giấc ngủ.