Chương 6: Nhật ký của Bạc Văn Du 6: Anh tôi yêu đương rồi

Lần đầu tiên anh tôi thấy tôi kích động đến vậy, anh sững sờ, thậm chí quên mất đuổi theo tôi.

Đêm đó tôi ở quán bar một mình, uống rất nhiều rất nhiều rượu.

Tôi P cho mình rất nhiều rất nhiều ảnh, có cười, có oán trách, có làm mặt xấu, lại cẩn thận P nền cho mỗi bức ảnh, có bờ biển Caribe, có thác nước dưới nước ở Mauritius, có biển hoa Provence, có quảng trường Prague, có hồ Tình yêu ở Brugge…

“Chị dâu xinh quá, anh Hà có phúc.”Quỳ trên mặt đất hòa hoãn một lúc, tôi cảm thấy khôi phục một chút thần trí. Tôi hít thở từng hơi, giống như con cá sắp chết liều mạng thò đầu ra hút oxy, tôi liều mạng ổn định tâm trạng của mình.(photoshop)Có vẻ như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”

“Sư ca, em thật sự yêu anh, anh bằng lòng ở bên em không?”Lần nào cũng như vậy.Anh không thích tôi.Thật ra tôi không chạy xa lắm. Trái tim tôi như bị kim châm, cảm giác đau dọc theo mạch máu càn quét toàn thân, chân tôi lập tức mềm nhũn.

“Xứng đôi ghê, 9999999.”

“Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”

Có vẻ như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.Thoát kiếp độc thân.Tôi quỳ một chân trên đất, chống tường ho dữ dội.

Tôi cắt người mình ra, P (photoshop) vào vị trí của cô gái kia.

Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, trái tim như thể bị người ta đập một cái thật mạnh, khiến tôi hòa hoãn một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường.Tôi cảm giác sắp ho cả phổi ra, cơn đau như thể từ bốn phương tám hướng tập hợp về phía tôi, thị giác và thính giác của tôi dần mơ hồ, tôi không biết thể xác tôi đang đau, hay là linh hồn tôi đang đau.

Dạ dày tôi luôn không tốt. Ra khỏi quán bar tôi đã đau tới mức không đi được.

Thoát kiếp độc thân.

?“Sư ca, em đã chuẩn bị xong rồi, tại sao anh vẫn chưa đến đón em?”Vì thế tôi đi vào một quán bar, dự định chuốc say mình.Quỳ trên mặt đất hòa hoãn một lúc, tôi cảm thấy khôi phục một chút thần trí. Tôi hít thở từng hơi, giống như con cá sắp chết liều mạng thò đầu ra hút oxy, tôi liều mạng ổn định tâm trạng của mình.

Anh nhìn đi, anh, trong lòng em, chúng ta đã cùng nhau đến nhiều nơi thế này.

Lần nào cũng như vậy.

Hôm qua vì say rượu, tôi ngủ mê một ngày trên giường. Sáng hôm nay tỉnh dậy, tôi mở Khoảnh khắc ra, vừa hay nhìn thấy anh tôi mới cập nhật trạng thái.Tôi vẫn đứng lên, đi từng bước chậm rãi trên đường.

“Sư ca, chúng ta đã ở bên nhau, em đã có nhà rồi, em luôn rất muốn rất muốn có một mái nhà! Anh nói xem bố mẹ có thích em không?”

“Chúc mừng… 9999…”

Anh tôi có bạn gái rồi. Anh từ chối tôi không phải vì bảo toàn thanh danh của hai chúng tôi, cũng không phải vì bảo vệ tôi sợ tôi đi lạc lối, chỉ vì, anh là trai thẳng.Tôi không biết đi đâu, nhưng tôi không muốn về nhà.

Quỳ trên mặt đất hòa hoãn một lúc, tôi cảm thấy khôi phục một chút thần trí. Tôi hít thở từng hơi, giống như con cá sắp chết liều mạng thò đầu ra hút oxy, tôi liều mạng ổn định tâm trạng của mình.

Một con ma men như tôi không thể hồi quang phản chiếu, tắm rửa cho mình sạch sẽ lại ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.

Tôi tay chân vụng về, P kiểu gì cũng không đẹp, giữa chúng tôi trên tấm ảnh, luôn cách một vết rạn xóa thế nào cũng không mất.Một con ma men như tôi không thể hồi quang phản chiếu, tắm rửa cho mình sạch sẽ lại ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.Vì thế tôi đi vào một quán bar, dự định chuốc say mình.

Cuộc đời tôi giống như một vòng xuyến. Anh tôi xách đèn, nắm tay tôi, đi cùng tôi qua một con đường rất vững chắc, rất ấm áp, rất hạnh phúc, đi hết một vòng, rồi bỏ lại tôi tại chỗ.

Phần ấm áp đầu tiên tôi cướp được cho mình trong cuộc đời, người đầu tiên chịu ở lại bên cạnh tôi, chân thành chăm sóc tôi, khóc cùng tôi, trêu tôi cười, người đã có người yêu.Chiếc gương soi lên gương mặt trắng bệch như ma của tôi.Đêm đó tôi ở quán bar một mình, uống rất nhiều rất nhiều rượu.

Lúc đó ngã trên mặt đất ướt sũng, được bóng người mơ hồ kia đỡ lên, trong nháy mắt tôi nghĩ đến anh tôi.

Chiếc gương soi lên gương mặt trắng bệch như ma của tôi.Dạ dày tôi luôn không tốt. Ra khỏi quán bar tôi đã đau tới mức không đi được.

Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào. Tôi không biết một người đàn ông say say đến mức không còn ý thức về nhà bằng cách nào.

Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào. Tôi không biết một người đàn ông say say đến mức không còn ý thức về nhà bằng cách nào.

Người tôi yêu, là sư ca của tôi, là một trai thẳng.

Trước kia, sau mỗi lần tôi cãi nhau với đám lão già trong công ty, đều sẽ kéo anh ra ngoài uống rượu, lần nào cũng uống say như thế.

Tôi chỉ nhớ rõ tôi lảo đảo nghiêng ngả đi một con đường rất xa, không có ánh sáng, một mình.Tôi chỉ nhớ rõ tôi lảo đảo nghiêng ngả đi một con đường rất xa, không có ánh sáng, một mình.

“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”

Hôm qua vì say rượu, tôi ngủ mê một ngày trên giường. Sáng hôm nay tỉnh dậy, tôi mở Khoảnh khắc ra, vừa hay nhìn thấy anh tôi mới cập nhật trạng thái.

Tôi cảm giác sắp ho cả phổi ra, cơn đau như thể từ bốn phương tám hướng tập hợp về phía tôi, thị giác và thính giác của tôi dần mơ hồ, tôi không biết thể xác tôi đang đau, hay là linh hồn tôi đang đau.

Tôi vẫn đứng lên, đi từng bước chậm rãi trên đường.Người tôi yêu, là sư ca của tôi, là một trai thẳng.Cảnh tượng cuối cùng trước khi tôi mất ý thức, là ngã xuống trước một cái cây, kiểu úp mặt xuống đất.

Tôi cầm điện thoại lên, nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dùng góc nhìn của cô gái kia chụp rất nhiều tấm ảnh.

Chắc chắn là anh tôi đến đón tôi.Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, trái tim như thể bị người ta đập một cái thật mạnh, khiến tôi hòa hoãn một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường.Đó là một tấm ảnh chụp chung đơn giản. Anh tôi và một đồng nghiệp nữ trẻ tuổi của anh, hai người kề sát nhau, mười ngón tay đan chặt, tư thế thân mật, cô gái kia cười rất xán lạn.Lúc đó ngã trên mặt đất ướt sũng, được bóng người mơ hồ kia đỡ lên, trong nháy mắt tôi nghĩ đến anh tôi.

Sáng sớm vừa thức dậy, đầu tôi đau, vén chăn lên đỡ tường lảo đảo bò vào nhà vệ sinh.Chắc chắn là anh tôi đến đón tôi.

Chiếc gương soi lên gương mặt trắng bệch như ma của tôi.

“Sư ca, em đã chuẩn bị xong rồi, tại sao anh vẫn chưa đến đón em?”Dạ dày tôi luôn không tốt. Ra khỏi quán bar tôi đã đau tới mức không đi được.Trước kia, sau mỗi lần tôi cãi nhau với đám lão già trong công ty, đều sẽ kéo anh ra ngoài uống rượu, lần nào cũng uống say như thế.

Lần đầu tiên anh tôi thấy tôi kích động đến vậy, anh sững sờ, thậm chí quên mất đuổi theo tôi.

Lúc đó ngã trên mặt đất ướt sũng, được bóng người mơ hồ kia đỡ lên, trong nháy mắt tôi nghĩ đến anh tôi.Nhưng cho dù muộn thế nào, cho dù xa thế nào, anh cũng đưa tôi về nhà, rửa mặt sạch sẽ cho tôi. Ngày hôm sau, trước giường tôi luôn để sẵn canh giải rượu, trên bàn ăn là đồ ăn ngoài anh đã gọi.

Thật ra tôi không chạy xa lắm. Trái tim tôi như bị kim châm, cảm giác đau dọc theo mạch máu càn quét toàn thân, chân tôi lập tức mềm nhũn.

Sáng sớm vừa thức dậy, đầu tôi đau, vén chăn lên đỡ tường lảo đảo bò vào nhà vệ sinh.

Bình luận bên dưới cực kỳ đặc sắc, đều không ngoại lệ kèm theo lời chúc phúc và vui mừng.

Lúc đó ngã trên mặt đất ướt sũng, được bóng người mơ hồ kia đỡ lên, trong nháy mắt tôi nghĩ đến anh tôi.Lần nào cũng như vậy.

Tôi cầm điện thoại lên, nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dùng góc nhìn của cô gái kia chụp rất nhiều tấm ảnh.

“Em đáng yêu, đơn thuần thế này, chắc chắn bố mẹ anh rất thích em, đoán chừng còn muốn chửi anh trâu già gặm cỏ non…”

“Sư ca, chúng ta đã ở bên nhau, em đã có nhà rồi, em luôn rất muốn rất muốn có một mái nhà! Anh nói xem bố mẹ có thích em không?”Nhưng cho dù muộn thế nào, cho dù xa thế nào, anh cũng đưa tôi về nhà, rửa mặt sạch sẽ cho tôi. Ngày hôm sau, trước giường tôi luôn để sẵn canh giải rượu, trên bàn ăn là đồ ăn ngoài anh đã gọi.Sáng sớm vừa thức dậy, đầu tôi đau, vén chăn lên đỡ tường lảo đảo bò vào nhà vệ sinh.

Vì thế tôi đi vào một quán bar, dự định chuốc say mình.

Thật ra tôi không chạy xa lắm. Trái tim tôi như bị kim châm, cảm giác đau dọc theo mạch máu càn quét toàn thân, chân tôi lập tức mềm nhũn.Chiếc gương soi lên gương mặt trắng bệch như ma của tôi.

Tôi quỳ một chân trên đất, chống tường ho dữ dội.

Quần áo và giày của tôi đều được cởi ra, giặt sạch sẽ phơi ngoài ban công. Mặc dù trên người tôi vẫn còn mùi rượu nồng nặc, nhưng không hề có vết bùn đất.

“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”

“Chị dâu xinh quá, anh Hà có phúc.”Một con ma men như tôi không thể hồi quang phản chiếu, tắm rửa cho mình sạch sẽ lại ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.

Người này… đích thực có ma lực thần kỳ như vậy, khiến người ta dễ dàng sa vào trong sự dịu dàng của anh.Người này… đích thực có ma lực thần kỳ như vậy, khiến người ta dễ dàng sa vào trong sự dịu dàng của anh.

Thoát kiếp độc thân.

“Em đáng yêu, đơn thuần thế này, chắc chắn bố mẹ anh rất thích em, đoán chừng còn muốn chửi anh trâu già gặm cỏ non…”“Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”?

“Sư ca, em đã chuẩn bị xong rồi, tại sao anh vẫn chưa đến đón em?”

“Chị dâu xinh quá, anh Hà có phúc.”



?

Phần ấm áp đầu tiên tôi cướp được cho mình trong cuộc đời, người đầu tiên chịu ở lại bên cạnh tôi, chân thành chăm sóc tôi, khóc cùng tôi, trêu tôi cười, người đã có người yêu.

Anh nhìn đi, anh, trong lòng em, chúng ta đã cùng nhau đến nhiều nơi thế này.Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào. Tôi không biết một người đàn ông say say đến mức không còn ý thức về nhà bằng cách nào.“Sư ca, em thật sự yêu anh, anh bằng lòng ở bên em không?”?

Chắc chắn là anh tôi đến đón tôi.

?

(photoshop)“Nghe em hết, chỉ cần có em, ở đâu cũng được…”Hôm qua vì say rượu, tôi ngủ mê một ngày trên giường. Sáng hôm nay tỉnh dậy, tôi mở Khoảnh khắc ra, vừa hay nhìn thấy anh tôi mới cập nhật trạng thái.

Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, trái tim như thể bị người ta đập một cái thật mạnh, khiến tôi hòa hoãn một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường.

Đêm đó tôi ở quán bar một mình, uống rất nhiều rất nhiều rượu.Đó là một tấm ảnh chụp chung đơn giản. Anh tôi và một đồng nghiệp nữ trẻ tuổi của anh, hai người kề sát nhau, mười ngón tay đan chặt, tư thế thân mật, cô gái kia cười rất xán lạn.

Tôi quỳ một chân trên đất, chống tường ho dữ dội.

Người đã đi cùng tôi một đoạn đường rất dài kia, đã nắm tay một người khác, đi đến con đường cao tốc thẳng tắp rộng rãi của cuộc đời anh.

?Người tôi yêu, là sư ca của tôi, là một trai thẳng.“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”Lời chú thích đơn giản lại không mang sắc thái tình cảm gì.

?

“Nghe em hết, chỉ cần có em, ở đâu cũng được…”

Lần đầu tiên anh tôi thấy tôi kích động đến vậy, anh sững sờ, thậm chí quên mất đuổi theo tôi.Hôm qua vì say rượu, tôi ngủ mê một ngày trên giường. Sáng hôm nay tỉnh dậy, tôi mở Khoảnh khắc ra, vừa hay nhìn thấy anh tôi mới cập nhật trạng thái.Thoát kiếp độc thân.

Tôi không biết đi đâu, nhưng tôi không muốn về nhà.

Tôi cảm giác sắp ho cả phổi ra, cơn đau như thể từ bốn phương tám hướng tập hợp về phía tôi, thị giác và thính giác của tôi dần mơ hồ, tôi không biết thể xác tôi đang đau, hay là linh hồn tôi đang đau.

“Cuối cùng Lão Hà cũng thoát kiếp FA rồi, tôi còn tưởng thằng cháu này sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại chứ.”Bình luận bên dưới cực kỳ đặc sắc, đều không ngoại lệ kèm theo lời chúc phúc và vui mừng.

Anh tôi có bạn gái rồi. Anh từ chối tôi không phải vì bảo toàn thanh danh của hai chúng tôi, cũng không phải vì bảo vệ tôi sợ tôi đi lạc lối, chỉ vì, anh là trai thẳng.

Quần áo và giày của tôi đều được cởi ra, giặt sạch sẽ phơi ngoài ban công. Mặc dù trên người tôi vẫn còn mùi rượu nồng nặc, nhưng không hề có vết bùn đất.“Cuối cùng Lão Hà cũng thoát kiếp FA rồi, tôi còn tưởng thằng cháu này sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại chứ.”

Quỳ trên mặt đất hòa hoãn một lúc, tôi cảm thấy khôi phục một chút thần trí. Tôi hít thở từng hơi, giống như con cá sắp chết liều mạng thò đầu ra hút oxy, tôi liều mạng ổn định tâm trạng của mình.

Tôi cảm giác sắp ho cả phổi ra, cơn đau như thể từ bốn phương tám hướng tập hợp về phía tôi, thị giác và thính giác của tôi dần mơ hồ, tôi không biết thể xác tôi đang đau, hay là linh hồn tôi đang đau.“Chúc mừng chúc mừng nhé, không còn trẻ nữa, mau đi lấy chứng nhận đi.”

“Sư ca, chúng ta đã ở bên nhau, em đã có nhà rồi, em luôn rất muốn rất muốn có một mái nhà! Anh nói xem bố mẹ có thích em không?”

?Người đã đi cùng tôi một đoạn đường rất dài kia, đã nắm tay một người khác, đi đến con đường cao tốc thẳng tắp rộng rãi của cuộc đời anh.“Chị dâu xinh quá, anh Hà có phúc.”

“Nghe em hết, chỉ cần có em, ở đâu cũng được…”

Anh không thích tôi.

“Xứng đôi ghê, 9999999.”

Tôi quỳ một chân trên đất, chống tường ho dữ dội.“Sư ca, em thật sự yêu anh, anh bằng lòng ở bên em không?”“Chúc mừng… 9999…”

Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, trái tim như thể bị người ta đập một cái thật mạnh, khiến tôi hòa hoãn một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường.

Tôi quỳ một chân trên đất, chống tường ho dữ dội.

Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào. Tôi không biết một người đàn ông say say đến mức không còn ý thức về nhà bằng cách nào.Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, trái tim như thể bị người ta đập một cái thật mạnh, khiến tôi hòa hoãn một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường.

Tôi không nhìn thấy mặt mình, nhưng tôi đoán khi đó khuôn mặt mình nhăn nhó, vẻ mặt dữ tợn. Tôi không phát ra âm thanh nào, sụp đổ tới mức câm lặng giống như tín ngưỡng bị sụp đổ.

Bình luận bên dưới cực kỳ đặc sắc, đều không ngoại lệ kèm theo lời chúc phúc và vui mừng.

Tôi không biết đi đâu, nhưng tôi không muốn về nhà.Anh tôi có bạn gái rồi. Anh từ chối tôi không phải vì bảo toàn thanh danh của hai chúng tôi, cũng không phải vì bảo vệ tôi sợ tôi đi lạc lối, chỉ vì, anh là trai thẳng.

Anh không thích tôi.

Tôi không nhìn thấy mặt mình, nhưng tôi đoán khi đó khuôn mặt mình nhăn nhó, vẻ mặt dữ tợn. Tôi không phát ra âm thanh nào, sụp đổ tới mức câm lặng giống như tín ngưỡng bị sụp đổ.

“Chúc mừng chúc mừng nhé, không còn trẻ nữa, mau đi lấy chứng nhận đi.”

??Tôi cầm điện thoại lên, nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dùng góc nhìn của cô gái kia chụp rất nhiều tấm ảnh.

“Nghe em hết, chỉ cần có em, ở đâu cũng được…”

Tôi không biết đi đâu, nhưng tôi không muốn về nhà.

Anh không thích tôi.Lời chú thích đơn giản lại không mang sắc thái tình cảm gì.Tôi cắt người mình ra, P “Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”Có vẻ như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.(photoshop) vào vị trí của cô gái kia.

Cảnh tượng cuối cùng trước khi tôi mất ý thức, là ngã xuống trước một cái cây, kiểu úp mặt xuống đất.

“Chúc mừng chúc mừng nhé, không còn trẻ nữa, mau đi lấy chứng nhận đi.”Tôi P cho mình rất nhiều rất nhiều ảnh, có cười, có oán trách, có làm mặt xấu, lại cẩn thận P nền cho mỗi bức ảnh, có bờ biển Caribe, có thác nước dưới nước ở Mauritius, có biển hoa Provence, có quảng trường Prague, có hồ Tình yêu ở Brugge…

?

“Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”

“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”Anh nhìn đi, anh, trong lòng em, chúng ta đã cùng nhau đến nhiều nơi thế này.

“Em đáng yêu, đơn thuần thế này, chắc chắn bố mẹ anh rất thích em, đoán chừng còn muốn chửi anh trâu già gặm cỏ non…”

Đêm đó tôi ở quán bar một mình, uống rất nhiều rất nhiều rượu.

Đêm đó tôi ở quán bar một mình, uống rất nhiều rất nhiều rượu.Quỳ trên mặt đất hòa hoãn một lúc, tôi cảm thấy khôi phục một chút thần trí. Tôi hít thở từng hơi, giống như con cá sắp chết liều mạng thò đầu ra hút oxy, tôi liều mạng ổn định tâm trạng của mình.Em thậm chí ảo tưởng chúng ta ở bên nhau.

?Nhưng cho dù muộn thế nào, cho dù xa thế nào, anh cũng đưa tôi về nhà, rửa mặt sạch sẽ cho tôi. Ngày hôm sau, trước giường tôi luôn để sẵn canh giải rượu, trên bàn ăn là đồ ăn ngoài anh đã gọi.“Sư ca, em thật sự yêu anh, anh bằng lòng ở bên em không?”

“Xứng đôi ghê, 9999999.”“Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”“Anh đồng ý, Tiểu Du, anh cũng rất yêu em…”

Bình luận bên dưới cực kỳ đặc sắc, đều không ngoại lệ kèm theo lời chúc phúc và vui mừng.Sáng sớm vừa thức dậy, đầu tôi đau, vén chăn lên đỡ tường lảo đảo bò vào nhà vệ sinh.“Sư ca, anh nói xem chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức ở quê anh, hay là ở quê em? Chúng ta mặc âu phục đen hay trắng? Chúng ta đặt nhẫn của nhãn hàng nào? Đến đâu chụp ảnh cưới?”

Anh tôi có bạn gái rồi. Anh từ chối tôi không phải vì bảo toàn thanh danh của hai chúng tôi, cũng không phải vì bảo vệ tôi sợ tôi đi lạc lối, chỉ vì, anh là trai thẳng.Tôi vẫn đứng lên, đi từng bước chậm rãi trên đường.“Nghe em hết, chỉ cần có em, ở đâu cũng được…”

Chắc chắn là anh tôi đến đón tôi.

“Chúc mừng chúc mừng nhé, không còn trẻ nữa, mau đi lấy chứng nhận đi.”Tôi cắt người mình ra, P (photoshop) vào vị trí của cô gái kia.“Sư ca, chúng ta đã ở bên nhau, em đã có nhà rồi, em luôn rất muốn rất muốn có một mái nhà! Anh nói xem bố mẹ có thích em không?”

Trước kia, sau mỗi lần tôi cãi nhau với đám lão già trong công ty, đều sẽ kéo anh ra ngoài uống rượu, lần nào cũng uống say như thế.

“Em đáng yêu, đơn thuần thế này, chắc chắn bố mẹ anh rất thích em, đoán chừng còn muốn chửi anh trâu già gặm cỏ non…”

Người này… đích thực có ma lực thần kỳ như vậy, khiến người ta dễ dàng sa vào trong sự dịu dàng của anh.Bình luận bên dưới cực kỳ đặc sắc, đều không ngoại lệ kèm theo lời chúc phúc và vui mừng.“Sư ca, em đã chuẩn bị xong rồi, tại sao anh vẫn chưa đến đón em?”“Sư ca, em đã chuẩn bị xong rồi, tại sao anh vẫn chưa đến đón em?”

Cuộc đời tôi giống như một vòng xuyến. Anh tôi xách đèn, nắm tay tôi, đi cùng tôi qua một con đường rất vững chắc, rất ấm áp, rất hạnh phúc, đi hết một vòng, rồi bỏ lại tôi tại chỗ.Trước kia, sau mỗi lần tôi cãi nhau với đám lão già trong công ty, đều sẽ kéo anh ra ngoài uống rượu, lần nào cũng uống say như thế.Tôi tay chân vụng về, P kiểu gì cũng không đẹp, giữa chúng tôi trên tấm ảnh, luôn cách một vết rạn xóa thế nào cũng không mất.

“Chị dâu xinh quá, anh Hà có phúc.”

Tôi chỉ nhớ rõ tôi lảo đảo nghiêng ngả đi một con đường rất xa, không có ánh sáng, một mình.

Có khoảnh khắc tôi sụp đổ, nước mắt tràn ra giống như nước lũ vỡ đê, tôi ném mạnh di động xuống đất, nhìn những bức ảnh mang theo tất cả tình yêu và hy vọng của tôi biến thành một màn hình đen.

Có vẻ như anh muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

Tôi không nhìn thấy mặt mình, nhưng tôi đoán khi đó khuôn mặt mình nhăn nhó, vẻ mặt dữ tợn. Tôi không phát ra âm thanh nào, sụp đổ tới mức câm lặng giống như tín ngưỡng bị sụp đổ.

Hôm qua vì say rượu, tôi ngủ mê một ngày trên giường. Sáng hôm nay tỉnh dậy, tôi mở Khoảnh khắc ra, vừa hay nhìn thấy anh tôi mới cập nhật trạng thái.

Người tôi yêu, là sư ca của tôi, là một trai thẳng.

Thoát kiếp độc thân.

Một con ma men như tôi không thể hồi quang phản chiếu, tắm rửa cho mình sạch sẽ lại ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.Cảnh tượng cuối cùng trước khi tôi mất ý thức, là ngã xuống trước một cái cây, kiểu úp mặt xuống đất.Phần ấm áp đầu tiên tôi cướp được cho mình trong cuộc đời, người đầu tiên chịu ở lại bên cạnh tôi, chân thành chăm sóc tôi, khóc cùng tôi, trêu tôi cười, người đã có người yêu.

Anh nhìn đi, anh, trong lòng em, chúng ta đã cùng nhau đến nhiều nơi thế này.Vì thế tôi đi vào một quán bar, dự định chuốc say mình.Cuộc đời tôi giống như một vòng xuyến. Anh tôi xách đèn, nắm tay tôi, đi cùng tôi qua một con đường rất vững chắc, rất ấm áp, rất hạnh phúc, đi hết một vòng, rồi bỏ lại tôi tại chỗ.

“Cuối cùng Lão Hà cũng thoát kiếp FA rồi, tôi còn tưởng thằng cháu này sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại chứ.”

Vì thế tôi đi vào một quán bar, dự định chuốc say mình.

Tôi cầm điện thoại lên, nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dùng góc nhìn của cô gái kia chụp rất nhiều tấm ảnh.Người đã đi cùng tôi một đoạn đường rất dài kia, đã nắm tay một người khác, đi đến con đường cao tốc thẳng tắp rộng rãi của cuộc đời anh.

Tôi chỉ là một con đường vòng trong cuộc đời anh, gờ giảm tốc[1], đi vòng qua rồi, đương nhiên có thể tiếp tục đi về phía trước.

[1]

Nhưng anh làm sao hiểu được, con đường vòng là cuộc đời của tôi.