Chương 5: Nhật ký của Bạc Văn Du 5: Tôi không thể nhìn anh tôi khóc

Tiệc tân gia của anh tôi, mời rất nhiều người.

Tôi chỉ cảm thấy mắt đau nhức, nước mắt trong mắt tôi chảy xuống như bị đứt dây. Tôi quật cường giơ tay lau đi, nhưng trước mắt vẫn là thế giới bị nước mắt thẩm thấu mơ hồ.

“Tiểu Du, chúng ta mãi mãi là bạn bè, là anh em tốt, cũng chỉ có thể là anh em tốt. Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu, thích anh là sai lầm. Là sư ca không tốt, bình thường không nắm chắc chừng mực, nhưng anh không thể nhìn em tiếp tục sai…”

Trong đầu tôi nói cho tôi biết rõ ràng không phải câu này. Anh tôi là trai thẳng, tôi biết, tôi không nên nói câu này khiến anh ghét.Đồng nghiệp, bạn bè, bạn học của anh, còn có rất nhiều bạn bè chung của chúng tôi.

Anh tôi trong lòng tôi, nên cởi mở, tiêu sái, tự do tùy tiện, mà không phải dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như hiện tại.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi khóc, đuôi mắt đỏ ửng của anh hình như có ánh nước, mặc dù có thể là tôi đã nhìn lầm, dẫu sao tôi cũng khóc thảm hơn ai hết.

Tôi nhìn bàn tay của mình bị hất ra, lập tức ngây người.Vẻ mặt anh tôi vẫn rất bình tĩnh, giọng nói chuyện không mang theo cảm xúc gì, lại có ý tứ giải quyết việc chung, mau chóng chấm dứt.Mọi người đều rất vui vẻ, tôi cũng giả vờ như rất vui vẻ, giả vờ như người bình thường chúc mừng anh tôi.

Hình như anh tôi không đành lòng, giơ tay sờ đầu tôi, vuốt bằng mấy sợi tóc vểnh trên đầu.

Anh tôi thở dài một hơi nặng nề.Anh tôi cắn răng, không nói gì.Rất không được tự nhiên.

“Anh, em nhớ anh lắm, anh quay về được không?”

“Anh, em nhớ anh lắm, anh quay về được không?”

Tôi không muốn khiến anh tôi buồn. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi từng giọt.

“Anh không thích em, tại sao đối xử tốt với em như vậy? Tại sao phải chăm sóc em? Tại sao phải sống cùng em nhiều năm như thế? Hà Ngật, anh không thể khiến em thích anh, cho em hy vọng, rồi lại đá em một phát bay ra ngoài! Anh có biết sau khi anh đi, em nhớ anh cỡ nào không?” Giọng tôi đang không ngừng run rẩy, tôi nghe thấy mình nức nở, “Anh không thích em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em…”“Sư ca, em say rồi, em về trước. Chuyện ngày hôm nay, anh đừng để trong lòng.” Tôi chạy trối chết.Bữa tiệc kết thúc sớm, những người đang ngồi cơ bản đều có gia đình và sự nghiệp, trong nhà có vợ con đang chờ, không thể chơi đến khuya.

Tôi không thể nhìn sư ca khóc, điều này còn khiến tôi buồn hơn là anh ấy không cần tôi nữa. Tôi chỉ có thể đẩy anh ra, chạy về phía xa.

“Tiểu Du, chúng ta mãi mãi là bạn bè, là anh em tốt, cũng chỉ có thể là anh em tốt. Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu, thích anh là sai lầm. Là sư ca không tốt, bình thường không nắm chắc chừng mực, nhưng anh không thể nhìn em tiếp tục sai…”“Tiểu Du… em đừng khóc.”Anh tôi tiễn bạn bè ra ngoài đón xe, cẩn thận dặn dò địa chỉ nhà của từng người cho bác tài, dặn đi dặn lại bạn bè đến nhà nhất định phải gửi wechat cho anh.

Anh tôi tiễn bạn bè ra ngoài đón xe, cẩn thận dặn dò địa chỉ nhà của từng người cho bác tài, dặn đi dặn lại bạn bè đến nhà nhất định phải gửi wechat cho anh.

Chắc chắn lại là lỗi của rượu chết tiệt.

Nhưng tôi bị ma xui quỷ khiến nói hớ ra một câu như vậy.Trong đầu tôi nói cho tôi biết rõ ràng không phải câu này. Anh tôi là trai thẳng, tôi biết, tôi không nên nói câu này khiến anh ghét.Tôi không thể nhìn sư ca khóc, điều này còn khiến tôi buồn hơn là anh ấy không cần tôi nữa. Tôi chỉ có thể đẩy anh ra, chạy về phía xa.Cuối cùng còn lại một mình tôi. Anh vẫy tay muốn gọi một chiếc taxi, tôi kéo tay áo anh.

“Tiểu Du, em còn nhỏ, em không hiểu. Thật ra em đối với anh chỉ là em trai ỷ lại anh trai, em quen sống với anh, cho nên em mới có thể bài xích người ngoài đi vào. Nhưng em không nên bị trói buộc bởi lòng tốt của anh dành cho em, em có thể sống tốt hơn, em đáng có tình yêu tốt hơn, đến khi em quen không có anh đi theo sau, em sẽ tìm được một người phụ nữ yêu mến, cô ấy sẽ rất yêu em, sinh cho em đứa con đáng yêu, đây mới là…”

Tôi không muốn khiến anh tôi buồn. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi từng giọt.“Đi dạo với em một lúc, trò chuyện được không? Sư ca.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi khóc, đuôi mắt đỏ ửng của anh hình như có ánh nước, mặc dù có thể là tôi đã nhìn lầm, dẫu sao tôi cũng khóc thảm hơn ai hết.

Anh tôi cắn răng, không nói gì.

Anh tôi thở dài một hơi nặng nề.Anh tôi không từ chối. Hai chúng tôi đều độc thân, lêu lổng ở bên ngoài đến mấy giờ về nhà cũng không ai quan tâm, cũng sẽ không có người ở nhà để lại một ngọn đèn cho chúng tôi.

“Tiểu Du… em đừng khóc.”“Tiểu Du, em rõ ràng có tương lai tốt như thế, tại sao con đường thênh thang không đi, cứ phải đi lên một con đường khiến người ta phỉ nhổ, bị người ta xem thường.”“Em muốn nói chuyện gì?”

“Anh không thích em, tại sao đối xử tốt với em như vậy? Tại sao phải chăm sóc em? Tại sao phải sống cùng em nhiều năm như thế? Hà Ngật, anh không thể khiến em thích anh, cho em hy vọng, rồi lại đá em một phát bay ra ngoài! Anh có biết sau khi anh đi, em nhớ anh cỡ nào không?” Giọng tôi đang không ngừng run rẩy, tôi nghe thấy mình nức nở, “Anh không thích em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em…”

“Tiểu Du, em còn nhỏ, em không hiểu. Thật ra em đối với anh chỉ là em trai ỷ lại anh trai, em quen sống với anh, cho nên em mới có thể bài xích người ngoài đi vào. Nhưng em không nên bị trói buộc bởi lòng tốt của anh dành cho em, em có thể sống tốt hơn, em đáng có tình yêu tốt hơn, đến khi em quen không có anh đi theo sau, em sẽ tìm được một người phụ nữ yêu mến, cô ấy sẽ rất yêu em, sinh cho em đứa con đáng yêu, đây mới là…”Vẻ mặt anh tôi vẫn rất bình tĩnh, giọng nói chuyện không mang theo cảm xúc gì, lại có ý tứ giải quyết việc chung, mau chóng chấm dứt.

Tôi chỉ cảm thấy mắt đau nhức, nước mắt trong mắt tôi chảy xuống như bị đứt dây. Tôi quật cường giơ tay lau đi, nhưng trước mắt vẫn là thế giới bị nước mắt thẩm thấu mơ hồ.

“Anh, em nhớ anh lắm, anh quay về được không?”Tôi hối hận rồi. Anh tôi không làm sai gì cả, tại sao phải vô duyên vô cớ bị tôi quở trách một trận.Nhìn thấy dáng vẻ của anh, đột nhiên đau lòng đến mức hơi khó thở.

Vẻ mặt anh tôi vẫn rất bình tĩnh, giọng nói chuyện không mang theo cảm xúc gì, lại có ý tứ giải quyết việc chung, mau chóng chấm dứt.

Rất không được tự nhiên.

“Tiểu Du, chúng ta mãi mãi là bạn bè, là anh em tốt, cũng chỉ có thể là anh em tốt. Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu, thích anh là sai lầm. Là sư ca không tốt, bình thường không nắm chắc chừng mực, nhưng anh không thể nhìn em tiếp tục sai…”Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, hình như tôi thấy vành mắt anh đỏ lên.Anh tôi trong lòng tôi, nên cởi mở, tiêu sái, tự do tùy tiện, mà không phải dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như hiện tại.

“Anh không thích em, tại sao đối xử tốt với em như vậy? Tại sao phải chăm sóc em? Tại sao phải sống cùng em nhiều năm như thế? Hà Ngật, anh không thể khiến em thích anh, cho em hy vọng, rồi lại đá em một phát bay ra ngoài! Anh có biết sau khi anh đi, em nhớ anh cỡ nào không?” Giọng tôi đang không ngừng run rẩy, tôi nghe thấy mình nức nở, “Anh không thích em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em…”

Thật ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh. Một mình anh sống tốt không? Ở nhà mới có thích hợp không? Sau khi lên làm chủ nhiệm có vất vả không? Có ăn cơm đúng giờ không? Tôi hít sâu một hơi, do dự nên mở miệng như thế nào, nhưng suy nghĩ hồi lâu, đốc óc hỗn loạn giống như một mớ đay rối, không biết nên nói gì.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi khóc, đuôi mắt đỏ ửng của anh hình như có ánh nước, mặc dù có thể là tôi đã nhìn lầm, dẫu sao tôi cũng khóc thảm hơn ai hết.Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, hình như tôi thấy vành mắt anh đỏ lên.Thật ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh. Một mình anh sống tốt không? Ở nhà mới có thích hợp không? Sau khi lên làm chủ nhiệm có vất vả không? Có ăn cơm đúng giờ không? Tôi hít sâu một hơi, do dự nên mở miệng như thế nào, nhưng suy nghĩ hồi lâu, đốc óc hỗn loạn giống như một mớ đay rối, không biết nên nói gì.

Bữa tiệc kết thúc sớm, những người đang ngồi cơ bản đều có gia đình và sự nghiệp, trong nhà có vợ con đang chờ, không thể chơi đến khuya.

“Đi dạo với em một lúc, trò chuyện được không? Sư ca.”“Anh, em nhớ anh lắm, anh quay về được không?”

Tiệc tân gia của anh tôi, mời rất nhiều người.

Bữa tiệc kết thúc sớm, những người đang ngồi cơ bản đều có gia đình và sự nghiệp, trong nhà có vợ con đang chờ, không thể chơi đến khuya.

Tôi chỉ cảm thấy mắt đau nhức, nước mắt trong mắt tôi chảy xuống như bị đứt dây. Tôi quật cường giơ tay lau đi, nhưng trước mắt vẫn là thế giới bị nước mắt thẩm thấu mơ hồ.Trong đầu tôi nói cho tôi biết rõ ràng không phải câu này. Anh tôi là trai thẳng, tôi biết, tôi không nên nói câu này khiến anh ghét.

“Em muốn nói chuyện gì?”Nhưng tôi bị ma xui quỷ khiến nói hớ ra một câu như vậy.

Anh tôi trong lòng tôi, nên cởi mở, tiêu sái, tự do tùy tiện, mà không phải dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như hiện tại.

Đồng nghiệp, bạn bè, bạn học của anh, còn có rất nhiều bạn bè chung của chúng tôi.

Thật ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh. Một mình anh sống tốt không? Ở nhà mới có thích hợp không? Sau khi lên làm chủ nhiệm có vất vả không? Có ăn cơm đúng giờ không? Tôi hít sâu một hơi, do dự nên mở miệng như thế nào, nhưng suy nghĩ hồi lâu, đốc óc hỗn loạn giống như một mớ đay rối, không biết nên nói gì.

Tôi chỉ cảm thấy mắt đau nhức, nước mắt trong mắt tôi chảy xuống như bị đứt dây. Tôi quật cường giơ tay lau đi, nhưng trước mắt vẫn là thế giới bị nước mắt thẩm thấu mơ hồ.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi khóc, đuôi mắt đỏ ửng của anh hình như có ánh nước, mặc dù có thể là tôi đã nhìn lầm, dẫu sao tôi cũng khóc thảm hơn ai hết.Chắc chắn lại là lỗi của rượu chết tiệt.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, đột nhiên đau lòng đến mức hơi khó thở.

Tôi túm chặt lấy tay anh, cố sức lắc đầu. Tôi không muốn nghe anh nói gì cả, tôi chỉ biết rằng anh muốn đuổi tôi đi, anh không muốn cho tôi xuất hiện bên cạnh anh.

“Em muốn nói chuyện gì?”Anh tôi thở dài một hơi nặng nề.

Anh tôi thở dài một hơi nặng nề.

“Đi dạo với em một lúc, trò chuyện được không? Sư ca.”“Tiểu Du, em còn nhỏ, em không hiểu. Thật ra em đối với anh chỉ là em trai ỷ lại anh trai, em quen sống với anh, cho nên em mới có thể bài xích người ngoài đi vào. Nhưng em không nên bị trói buộc bởi lòng tốt của anh dành cho em, em có thể sống tốt hơn, em đáng có tình yêu tốt hơn, đến khi em quen không có anh đi theo sau, em sẽ tìm được một người phụ nữ yêu mến, cô ấy sẽ rất yêu em, sinh cho em đứa con đáng yêu, đây mới là…”

Trong đầu tôi nói cho tôi biết rõ ràng không phải câu này. Anh tôi là trai thẳng, tôi biết, tôi không nên nói câu này khiến anh ghét.

Rất không được tự nhiên.

Tôi chỉ cảm thấy mắt đau nhức, nước mắt trong mắt tôi chảy xuống như bị đứt dây. Tôi quật cường giơ tay lau đi, nhưng trước mắt vẫn là thế giới bị nước mắt thẩm thấu mơ hồ.

Anh tôi tiễn bạn bè ra ngoài đón xe, cẩn thận dặn dò địa chỉ nhà của từng người cho bác tài, dặn đi dặn lại bạn bè đến nhà nhất định phải gửi wechat cho anh.

Tôi túm chặt lấy tay anh, cố sức lắc đầu. Tôi không muốn nghe anh nói gì cả, tôi chỉ biết rằng anh muốn đuổi tôi đi, anh không muốn cho tôi xuất hiện bên cạnh anh.

Anh tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh lập tức tránh ra khỏi tay tôi, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Cuối cùng còn lại một mình tôi. Anh vẫy tay muốn gọi một chiếc taxi, tôi kéo tay áo anh.“Tiểu Du, chúng ta mãi mãi là bạn bè, là anh em tốt, cũng chỉ có thể là anh em tốt. Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu, thích anh là sai lầm. Là sư ca không tốt, bình thường không nắm chắc chừng mực, nhưng anh không thể nhìn em tiếp tục sai…”

Anh tôi tiễn bạn bè ra ngoài đón xe, cẩn thận dặn dò địa chỉ nhà của từng người cho bác tài, dặn đi dặn lại bạn bè đến nhà nhất định phải gửi wechat cho anh.Tôi túm chặt lấy tay anh, cố sức lắc đầu. Tôi không muốn nghe anh nói gì cả, tôi chỉ biết rằng anh muốn đuổi tôi đi, anh không muốn cho tôi xuất hiện bên cạnh anh.

“Em muốn nói chuyện gì?”

Anh tôi trong lòng tôi, nên cởi mở, tiêu sái, tự do tùy tiện, mà không phải dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như hiện tại.“Tiểu Du, em rõ ràng có tương lai tốt như thế, tại sao con đường thênh thang không đi, cứ phải đi lên một con đường khiến người ta phỉ nhổ, bị người ta xem thường.”

Anh tôi không từ chối. Hai chúng tôi đều độc thân, lêu lổng ở bên ngoài đến mấy giờ về nhà cũng không ai quan tâm, cũng sẽ không có người ở nhà để lại một ngọn đèn cho chúng tôi.

Anh tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh lập tức tránh ra khỏi tay tôi, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Mọi người đều rất vui vẻ, tôi cũng giả vờ như rất vui vẻ, giả vờ như người bình thường chúc mừng anh tôi.Anh tôi không từ chối. Hai chúng tôi đều độc thân, lêu lổng ở bên ngoài đến mấy giờ về nhà cũng không ai quan tâm, cũng sẽ không có người ở nhà để lại một ngọn đèn cho chúng tôi.Tôi nhìn bàn tay của mình bị hất ra, lập tức ngây người.

Tiệc tân gia của anh tôi, mời rất nhiều người.

“Sư ca, em say rồi, em về trước. Chuyện ngày hôm nay, anh đừng để trong lòng.” Tôi chạy trối chết.Tôi ngây dại nhìn chằm chằm vào mặt anh, trên mặt anh có lo lắng, có bất lực, có buồn bã, nhưng không có căm hận hoặc chán ghét.

Tiệc tân gia của anh tôi, mời rất nhiều người.Tôi không muốn khiến anh tôi buồn. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi từng giọt.

Tôi ngây dại nhìn chằm chằm vào mặt anh, trên mặt anh có lo lắng, có bất lực, có buồn bã, nhưng không có căm hận hoặc chán ghét.

Anh tôi thở dài một hơi nặng nề.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, đột nhiên đau lòng đến mức hơi khó thở.“Tại sao anh cảm thấy em có lỗi? Em chỉ thích anh thì phạm lỗi gì! Anh không thích em, em sẽ tránh anh rất xa, em không để người khác nhìn thấy không được à?”

Tôi không muốn khiến anh tôi buồn. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi từng giọt.“Anh không thích em, tại sao đối xử tốt với em như vậy? Tại sao phải chăm sóc em? Tại sao phải sống cùng em nhiều năm như thế? Hà Ngật, anh không thể khiến em thích anh, cho em hy vọng, rồi lại đá em một phát bay ra ngoài! Anh có biết sau khi anh đi, em nhớ anh cỡ nào không?” Giọng tôi đang không ngừng run rẩy, tôi nghe thấy mình nức nở, “Anh không thích em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em…”Hình như anh tôi không đành lòng, giơ tay sờ đầu tôi, vuốt bằng mấy sợi tóc vểnh trên đầu.

Mọi người đều rất vui vẻ, tôi cũng giả vờ như rất vui vẻ, giả vờ như người bình thường chúc mừng anh tôi.

Vẻ mặt anh tôi vẫn rất bình tĩnh, giọng nói chuyện không mang theo cảm xúc gì, lại có ý tứ giải quyết việc chung, mau chóng chấm dứt.“Tiểu Du… em đừng khóc.”

Anh chỉ không thích tôi thôi.

Tôi túm chặt lấy tay anh, cố sức lắc đầu. Tôi không muốn nghe anh nói gì cả, tôi chỉ biết rằng anh muốn đuổi tôi đi, anh không muốn cho tôi xuất hiện bên cạnh anh.“Anh không thích em, tại sao đối xử tốt với em như vậy? Tại sao phải chăm sóc em? Tại sao phải sống cùng em nhiều năm như thế? Hà Ngật, anh không thể khiến em thích anh, cho em hy vọng, rồi lại đá em một phát bay ra ngoài! Anh có biết sau khi anh đi, em nhớ anh cỡ nào không?” Giọng tôi đang không ngừng run rẩy, tôi nghe thấy mình nức nở, “Anh không thích em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em…”

Anh tôi cắn răng, không nói gì.

Nhưng tôi bị ma xui quỷ khiến nói hớ ra một câu như vậy.

Nhưng tôi bị ma xui quỷ khiến nói hớ ra một câu như vậy.

“Tiểu Du, em rõ ràng có tương lai tốt như thế, tại sao con đường thênh thang không đi, cứ phải đi lên một con đường khiến người ta phỉ nhổ, bị người ta xem thường.”

Anh tôi không từ chối. Hai chúng tôi đều độc thân, lêu lổng ở bên ngoài đến mấy giờ về nhà cũng không ai quan tâm, cũng sẽ không có người ở nhà để lại một ngọn đèn cho chúng tôi.Cuối cùng còn lại một mình tôi. Anh vẫy tay muốn gọi một chiếc taxi, tôi kéo tay áo anh.Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, hình như tôi thấy vành mắt anh đỏ lên.

Tôi không muốn khiến anh tôi buồn. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi từng giọt.

Đồng nghiệp, bạn bè, bạn học của anh, còn có rất nhiều bạn bè chung của chúng tôi.

Rất không được tự nhiên.Tôi hối hận rồi. Anh tôi không làm sai gì cả, tại sao phải vô duyên vô cớ bị tôi quở trách một trận.

Anh tôi cắn răng, không nói gì.

Anh chỉ không thích tôi thôi.

Tôi nhìn bàn tay của mình bị hất ra, lập tức ngây người.“Sư ca, em say rồi, em về trước. Chuyện ngày hôm nay, anh đừng để trong lòng.” Tôi chạy trối chết.

Anh tôi cắn răng, không nói gì.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi khóc, đuôi mắt đỏ ửng của anh hình như có ánh nước, mặc dù có thể là tôi đã nhìn lầm, dẫu sao tôi cũng khóc thảm hơn ai hết.

Tôi không thể nhìn sư ca khóc, điều này còn khiến tôi buồn hơn là anh ấy không cần tôi nữa. Tôi chỉ có thể đẩy anh ra, chạy về phía xa.

***