Dịch: Anh Nguyễn
Cuộc hôn nhân không thành công, Đào Hành cũng bị Tần Văn Nguyên giam giữ trong nhà. Cậu không thể rời khỏi nhà ngoại trừ xung quanh dinh thự. Ngoài cổng có hàng chục vệ sĩ, dù có gắn cánh cũng khó bay.
Buổi chiều, Tần Văn Nguyên tới công ty. Đào Hành ngủ trưa trong một giờ. Sau khi tỉnh dậy, cậu ngồi trên xích đu trong công viên và đọc sách. Nhìn thấy vậy, hắn sửng sốt, nhớ lại cảnh tượng tối qua, đây giống như khí chất của một đứa trẻ và một người lớn, nhìn thoáng qua cũng không có một tia lửa, thật buồn cười.
Điện thoại reo, cậu nhấc máy, là giám đốc đài truyền hình.
Cậu nhớ tới Tần Văn Nguyên từng nói sẽ thay cậu giải quyết vấn đề trên sân khấu, trong lòng cậu hiểu rõ lần gọi tới này.
“Giám đốc." Cậu trả lời, “Sao anh lại gọi cho tôi?"
“Tiểu Đào, đạo diễn có vẻ hết giận rồi. Gần đây cậu ở nhà nghỉ ngơi thế nào?”
"Cũng ổn." Đào Hành không có ý làm khó giám đốc, nhẹ giọng nói: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
"Tiểu Đào, là như thế này. Về việc lần trước, Thái Lý đã điều tra rõ ràng rồi, có người cố ý phá hoại buổi ghi hình, cậu cũng là nạn nhân, hiện tại không sao rồi, cậu có thể quay lại làm việc."
*Thái Lý: Tên đài phát thanh
Khi đuổi cậu ra ngoài, họ đã yêu cầu cậu tự giải quyết vấn đề này rồi hẵng quay lại.
Nhưng bây giờ anh ấy lại nói Thái Lý đã điều tra, giải thích cậu cũng là nạn nhân, giám đốc còn đích thân mời cậu quay lại làm việc. Ngoại trừ Tần Văn Nguyên, không ai có thể làm được việc này.
Nhưng Đào Hành đối với điểm này lại không vui, nếu không có Tần Văn Nguyên, cậu căn bản sẽ không phải trải qua chuyện phiền toái này, Tần Văn Nguyên thay cậu giải quyết phiền toái này, thật sự là vì cậu sao? Trong lòng sợ rằng chỉ có Tần Văn Nguyên biết.
Cậu ngồi trong vườn cho đến khi mặt trời lặn rồi đứng dậy trở về biệt thự. Đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối thì quản gia Trần Bá bước tới nói với cậu: "Tiên sinh, Tần thiếu gia nói sẽ về ăn tối."
Đào Hành theo thói quen hỏi: "Anh ta có nói một mình sao?"
Ánh mắt của chú Trần rơi xuống đất, gật đầu: "Ừ, cậu Tần bảo đi một mình."
Đào Hành nhướng mày, thật kỳ quái. Hắn đã ngủ ở văn phòng hôm qua và sáng nay. Theo lý hôm nay Tần Văn Viễn nên đưa người khác về ngủ, hoặc là ngủ bên ngoài, nhưng sao anh ta lại về một mình.
Đào Hành không phát hiện ra cho đến khi Tần Văn Nguyên về nhà. Có lẽ vì hôm qua cậu đã yêu cầu ly hôn nên Tần Văn Nguyên cảm thấy cần phải xoa dịu cậu.
Chỉ có hai người đang ăn tối, nhưng nửa bàn đã đầy thức ăn. Tần Văn Nguyên không nói một lời, Đào Hành cũng không muốn nói chuyện. Ngồi trên bàn ăn một lúc chỉ nghe thấy tiếng bát đĩa và tiếng đũa vang lên, cho đến khi hai người đặt đũa xuống, Tần Văn Nguyên mới nói: “Hôm nay Trình Minh gọi điện cho anh, ngày mai em có thể đến Thái Lý làm việc. Còn nữa, tôi sẽ bảo Tiểu Nguyên xin lỗi em."
Trình Minh là giám đốc, còn Tiểu Nguyên...
"Tiểu Nguyên là ai?"
"Kỳ Nguyên, cậu bé đã lên sân khấu gây rối cho em đó."
Quả táo của Đào Hành nhanh chóng trượt xuống, gật đầu nói: "Không cần phải xin lỗi, chỉ cần sau này cậu ấy không làm phiền tôi nữa là được."
“Đừng lo, cậu ấy sẽ không làm thế nữa đâu."
Đêm đó, hai người vẫn ngủ trong phòng ngủ chính. Phòng ngủ chính là phòng cưới. Bình thường, ngoại trừ Đào Hành và Tần Văn Nguyên, chỉ có người giúp việc mới có thể vào dọn dẹp phòng ngủ. Mà Tần Văn Nguyên đưa bạn tình về cũng không được phép bước vào phòng ngủ chính.
Nhưng Đào Hành biết phòng tân hôn của Tần Văn Viễn và Đào Châu cũng chính là phòng này.
Cậu không cảm thấy có chút khó chịu nào khi ở trong phòng tân hôn của Đào Châu. Cái chết của Đào Châu không liên quan gì đến cậu cả. Hai người kết hôn hơn một năm sau cái chết của Đào Châu. Cậu không hề quan tâm đến Đào Châu mà luôn sống lặng lẽ.
Đó lại là một đêm tình yêu khác.
Sáng hôm sau, Đào Hành đứng dậy đi đến Thái Lý, vừa bước ra, liền có một hàng vệ sĩ đi theo.
Khi đến Thái Lý, ban đầu cậu muốn vệ sĩ đợi cậu ở ngoài xe hoặc tìm phòng cho họ, nhưng cậu biết họ sẽ không nghe lời cậu nên cậu để họ đi theo mình.
Sau khi lên lầu, Trình Minh đã đợi cậu trong phòng giám đốc, “Nào, ngồi đi."
Đào Hành để vệ sĩ ở bên ngoài và một mình bước vào văn phòng.
Trình Minh tự mình pha cho cậu một tách trà rồi nói: “Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, sẽ không vòng vo nữa, vừa mới biết được chồng cậu là anh Tần, anh Tần bảo cứ tiếp tục cho cậu làm việc. Nhưng sau khi cậu rời đi, chương trình đã tuyển thêm người mới rồi, cho đến nay nó vẫn hoạt động tốt và tỷ suất người xem cũng cao."
“Vậy là không còn chỗ cho tôi nữa à?”
“Không phải như vậy. Xét về tỉ suất người xem thì tất nhiên cậu tốt hơn, nhưng tôi đã tính toán rằng có thể cậu sẽ không muốn quay lại chương trình sau sự việc trước đó. Gần đây tôi đang định mở chương trình mới. Chương trình tạp kỹ mới, người dẫn chương trình vẫn chưa được quyết định, cậu có muốn thử không?"
Chương trình mới này đại diện cho một điểm khởi đầu mới, Đào Hành tất nhiên muốn nó, nhưng cậu sẽ hướng dẫn chương trình gì? Thành thật mà nói, người dẫn chương trình giải trí đều là nghệ sĩ và nhân vật của công chúng, cần sự nổi tiếng và được biết đến.
Trình Minh biết cậu đang nghĩ gì, chủ động giải thích: “Đây là một chương trình thực tế mô phỏng phòng trốn thoát từ nước ngoài, có chút yếu tố kinh dị, đương nhiên sẽ không phát sóng quá nhiều. Ngoại trừ cậu ra, tôi cũng tìm được hai người dẫn chương trình khác, ba người các cậu là người dẫn chương trình chung, mỗi tập sẽ mời ba đến năm khách mời là người nổi tiếng, cậu nghĩ sao?"
Đào Hành không trả lời ngay: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Hiện tại Trình Minh đã biết người đứng sau cậu là Tần Văn Nguyên nên đương nhiên đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào, "Được rồi, nếu cậu muốn biết thêm gì thì cậu có thể hỏi biên kịch và tôi sẽ luôn chờ phản hồi từ cậu."
Đào Hành ra khỏi văn phòng sau khi đi thang máy thẳng xuống lầu, dọc đường gặp rất nhiều người, còn nhìn thấy vệ sĩ phía sau. Gần đây ở Đài Loan rộ lên tin đồn Đào Hành thực chất là chồng hợp pháp của Tần Văn Nguyên, người đứng đầu nhà họ Tần. Lúc đầu ít người tin, nhưng nhìn bộ dáng của cậu khi này, họ không khỏi tin vào điều đó, ánh mắt nhìn cậu bắt đầu khác nhau.
Dù nghĩ thế nào, Đào Hành vẫn dẫn mọi người ra khỏi thang máy để tìm biên kịch.
Đào Hành mãi đến tối mới về nhà, Tần Văn Tuyên cũng không về. Cậu hỏi chú Trần và biết rằng hắn có bữa tiệc cần tham dự nên sẽ về muộn.
Tần Văn Nguyên giờ đây không chỉ là người sáng lập tập đoàn Châu Nguyên mà còn là người thừa kế nhà họ Tần. Hắn rất bận rộn với công việc và có nhiều bữa tiệc tối. Dù vậy, Tần Văn Nguyên vẫn không từ bỏ sở thích giao lưu với mọi người hàng ngày. Đào Hành thường tự hỏi liệu hắn có tham gia khóa học quản lý thời gian hay không, nếu không thì hắn quản lý thời gian kiểu gì thế?
Ăn tối không bao lâu, Tần Văn Nguyên trở về, mang theo một người về.
Cậu bé và Đào Hành trông hơi giống nhau. Cậu ta không tao nhã như Đào Hành, nhưng cũng đẹp trai dễ mến, rõ ràng đây không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu, nếu không cậu ta sẽ không một mình đến đài truyền hình làm ầm ĩ như vậy.
Lúc Tần Văn Nguyên đưa cậu ta vào, Đào Hành đang muốn đi lên lầu, Tần Văn Nguyên ngăn cậu lại: "Để Tiểu Nguyên xin lỗi em trước đã."
"Không cần, tôi hơi buồn ngủ, tôi lên lầu ngủ trước."
“Đào Hành." Tần Văn Nguyên đi tới, nhìn cậu nói: “Chỉ là một câu xin lỗi, nghe xong cũng chưa muộn đi ngủ.”
Đào Hành nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn Tần Văn Nguyên: "Tôi không muốn nghe, được không?"