Chương 1: Nỗi đau

Dịch: Anh Nguyễn

Đào Hành tay cầm tách trà, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng khách nhìn ánh sáng vàng mờ ảo trên sàn từ khe cửa rọi ra.

Tiếng thở hổn hển và tiếng rêи ɾỉ đan xen sau cánh cửa, một màn lăn lộn kịch liệt đang diễn ra trong đó.

Vừa đây thôi, Tần Văn Nguyên về nhà lúc 8 giờ mà mới đó đã được một tiếng, suốt một giờ này hai người họ vẫn chưa có dấu hiện sẽ dừng lại. Cậu bé bên trong thỉnh thoảng lại bị làm cho khóc lên mấy lần, gọi tên "Anh Tần".

Đào Hành chớp chớp mắt, trở về phòng.

Phòng ngủ chính và phòng khách được ngăn cách bằng một bức tường. Khi mở cửa sổ ra, có thể nghe thấy tiếng động vọng vào từ phòng khách. Đào Hành dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.

Đêm hôm nay có gió thổi rất nhẹ. Khi Đào Hành thức dậy vào sáng hôm sau, cậu bị sốt. Cậu gọi người giúp việc mang cháo lên, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn, ăn được nửa bát liền bỏ cháo xuống. Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra, Tần Văn Nguyên bước ra ngoài.

Tần Văn Nguyên đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, cổ và ngực lộ ra những vết đỏ, thậm chí cả trên bụng cũng có. Đào Hành buộc mình phải quay mặt đi, nghe thấy Tần Văn Nguyên hỏi: “Bệnh à?"

"Phải."

Đào Hành nuốt cháo, nhìn Tần Văn Nguyên đi thẳng đến cửa sổ: “Bệnh sao còn ngủ mở cửa sổ?”

Hắn đóng cửa sổ lại, đi đến bên giường cúi người xuống, ôm lấy gáy Đào Hành, áp trán vào cổ cậu.

"Ừm, có chút nóng.” Tần Văn Nguyên nhẹ giọng nói.

Hắn đứng thẳng lên và nói với người giúp việc: "Gọi bác sĩ Trần đến đây."

"Vâng."

Người giúp việc đi ra, Tần Văn Nguyên ngồi ở bên giường, một tay nắm lấy tay Đào Hành, một tay sờ lên gò má hơi tái nhợt của cậu, nói: "Kiên nhẫn một chút, bác sĩ sẽ tới ngay."

Đào Hành rũ mi xuống: "Ừm."

"Ngoan nhé."

Tần Văn Nguyên nói xong liền hôn lên đầu cậu. Đào Hành ngẩng đầu nhìn, cậu liền nhìn thấy một cậu trai trẻ nhỏ nhắn mỏng manh xuất hiện. Cậu ta đứng ở cửa nhìn quanh, ánh mắt rơi vào phòng ngủ chính.

“Tần tiên sinh.” Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng che đến chân, ba cúc cổ được cởi ra, lộ ra xương quai xanh thanh tú cùng vết đỏ tím đáng kinh ngạc.

Đôi chân gầy và thẳng của cậu ta trần trụi đung đưa, xinh đẹp quyến rũ bước vào phòng ngủ chính, “Sao anh dậy sớm thế?”

"Đi ra ngoài!"

Tần Văn Nguyên vẫn giữ nguyên thái độ hôn Đào Hành, nghiêng đầu mắng, thiếu niên cứng đờ tại chỗ, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Tần Văn Nguyên không để ý tới cậu ta, lại hôn Đào Hành, nói: "Tôi có việc phải xử lý, gặp sau đi."

Nói xong cậu trai trẻ quay người đi ra ngoài.

Thiếu niên trước khi rời đi, nhìn thoáng qua Đào Hành mấy lần. Đào Hành không có tâm tình nhận ra ý tứ trong ánh mắt của cậu ta nên quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của Tần Văn Nguyên. Anh ta sống trong một tòa nhà nhỏ ở phía sau. Bác sĩ đến trong vòng vài phút thì liền đo nhiệt độ cho cậu là 38,8 độ.

"Cậu muốn truyền dịch hay uống thuốc?"

"Truyền dịch." Đào Hành đưa tay ra.

"Được rồi."

Đặt IV vào tay, bác sĩ Trần ngồi cạnh và chăm sóc cậu. Đào Hành vừa định nằm xuống ngủ một lát thì Tần Văn Nguyên đi vào. Hắn đã thay quần áo ở nhà, chất liệu vải mềm mại, thoải mái khiến hắn trông trẻ ra vài tuổi.

"Sao rồi?"

"Đào thiếu gia chỉ bị cảm lạnh thôi, không có gì to tát đâu." Bác sĩ Trần trả lời.

"Được rồi, cậu về trước đi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau."

"Được rồi."

Sau khi bác sĩ Trần đi ra ngoài, Tần Văn Nguyên ngồi ở bên giường nhẹ nhàng chạm vào kim đâm ở tay cậu.

“Anh không đến công ty à?” Đào Hành hỏi hắn.

"Làm sao tôi đi trong khi em còn đang bị ốm được." Tần Văn Nguyên trả lời.

Tần Văn Nguyên đút cơm trưa cho Đào Hành. Buổi chiều, hắn chuyển công việc sang phòng ngủ chính để làm. Đó là trên chiếc bàn cạnh giường nơi Đào Hành ngủ. Hai người chỉ cách nhau năm mươi cm. Tiếng gõ máy tính lách cách khiến Đào Hành rất khó chịu. Cậu nhịn không được nói: "Em muốn ngủ một lát, anh vào thư phòng đi.”

Tần Văn Nguyên gõ xong dòng cuối cùng, bình tĩnh nói: “Ngủ đi, anh không làm phiền em nữa."

Hắn không đến thư phòng cũng không tiếp tục làm việc mà ngồi ở bên giường nhìn Đào Hành.

Đào Hành quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại thì trời đã gần tối, Tần Văn Nguyên không có ở trong phòng ngủ, kim truyền trong tay đã bị rút ra, nhiệt độ cơ thể cũng đã hạ xuống, bụng thì trống rỗng. Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm để rửa mặt. Người giúp việc nghe thấy tiếng động, gõ cửa hỏi: "Cậu chủ, cậu đói chưa?"

Đào Hành mở cửa: "Rồi ạ."

Người giúp việc vội vàng nói: "Cậu chủ, cậu vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi mang đồ ăn vào cho cậu. Tần thiếu gia cũng đã căn dặn tôi rồi."

Đào Hành bỗng nhiên lười động đậy, "Được."

Người giúp việc vội vàng đi xuống, Đào Hành ngồi lại trên giường, một lúc sau, người giúp việc bưng mâm lên lầu: “Đồ ăn đến rồi, tôi xin phép vào trong."

"Mời vào."

Cửa mở ra, người giúp việc bưng đồ ăn vào đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Đào Hành hỏi cô ấy: "Tần thiếu gia đâu?"

Người giúp việc cung kính nói: "Tần thiếu gia cậu ấy vừa ra ngoài rồi. Cậu ấy nói có việc bận đột xuất, bảo cậu không cần đợi cậu ấy làm gì."

Đào Hành rất đói nên cậu ăn rất nhanh. Ăn xong, cậu bảo người giúp việc vào dọn dẹp bát đĩa. Người giúp việc đưa thuốc ra, nói là Tần thiếu gia dặn dò, Đào Hành cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nằm xuống giường xem điện thoại di động. Gần đây không có công việc gì, mức độ tiếp xúc ngày càng thấp. Đã lâu rồi không có tin tức gì về cậu trên Internet. Cậu sợ mọi người sẽ sớm quên cậu và quên mất cậu vẫn là người dẫn chương trình giải trí.

Một lúc sau, Đào Hành cảm thấy có chút mệt mỏi. Cậu nhắm mắt lại và ngủ thêm hai tiếng nữa. Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối và cậu không bật đèn. Cậu đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn xuống. Một chiếc Bentley màu đen lái vào cánh cổng sắt lớn và đậu gần đài phun nước ở sân trước. Cánh cửa mở ra. Tài xế xuống cửa trước, đi vòng ra phía sau mở cửa cho Tần Văn Nguyên xuống xe.

"Tần tiên sinh, cẩn thận."

Tần Văn Nguyên say rượu, vô thức tựa vào người tài xế. Người lái xe không cao bằng hắn nên rất khó để đỡ lấy hắn ta. Đúng lúc này, cửa hàng ghế sau bên kia mở ra, một thiếu niên cao gầy bước xuống, đi hai bước đến bên cạnh Tần Văn Nguyên. Cậu ta đỡ nửa người bên kia của hắn lên, "Tần tiên sinh, tôi đưa anh về phòng."

Tần Văn Nguyên xoa xoa má cậu thiếu niên, cười khen: "Tốt."

Đào Hành nhìn khuôn mặt thiếu niên qua cửa sổ, trong lòng tự hỏi không phải là thiếu niên lúc sáng sao.

Cậu quay lại và đi ngủ. Một lúc sau, trên cầu thang có tiếng bước chân lộn xộn, cửa phòng bên cạnh mở ra. Sau đó là tiếng tài xế chào Tần Văn Nguyên, sau đó tiếng xe bên ngoài biến mất, Đào Hành đứng dậy mở cửa sổ. Gần như là cảm chịu, cậu lắng nghe tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ từ phòng bên cạnh suốt cả đêm.