Chương 6 "Là ai khi còn bé xin tôi hôn em đâu?"

Cơm nước buổi trưa là Lục Phi Ngữ đi ra ngoài mua. Chờ lúc hắn trở lại, Hạng Tu cũng đã quán bar trở lại.

Hạng Tu sắc mặt rất khó nhìn: "Quản lý bị người khác động tay rồi."

Giản Nguyên Ninh nằm nghiêng dựa vào ở trêи giường, nghe vậy cau mày "A" một tiếng: "Kia phải làm sao a?" Hắn bỗng nhiên có chút hoang mang, ngồi dậy, "Vậy có phải hay không sẽ không tìm được người?"

Hạng Tu liếc hắn một cái: "Không phải còn có ga trải giường sao?"

Hắn thật không có gấp như vậy, "Chỉ có camera bị người khác động tay. Mang cậu tiến vào phòng chính là cô gái kia, tám giờ bốn mươi phút cô gái kia cùng cậu đồng thời tiến vào phòng, mà chín giờ là chỉ có một người từ căn phòng kia đi ra.

Chỉ cần tìm được cô ta, liền có thể tìm được người buổi tối ngày hôm ấy tiến vào phòng cậu là ai. Tôi sẽ tìm điều tra nữ nhân kia."

Giản Nguyên Ninh rũ mắt bĩu môi, cảm thấy được Hạng Tu không lợi hại như hắn tưởng tượng như vậy. Hắn còn tưởng rằng Hạng Tu có thể như phim truyền hình phi thường lợi hại mà liền tìm ra được người tối hôm qua là ai.

Kết quả quay đầu lại vẫn là cần thiết phải tìm trinh thám nha. Hắn rõ như trong lòng bàn tay của mình, vừa muốn dứt khoát vẫn là báo cảnh sát đi? Nhưng là nếu như báo cảnh sát nói khẳng định liền sẽ bị chị hắn biết được. Vậy hắn liền thật sự liền bị chị gái đập cho nát ʍôиɠ.

Nghĩ tới đây, Giản Nguyên Ninh rùng mình một cái. Hắn vừa định ngẩng đầu lên, liền bị người trước mặt đưa miệng hôn lên miệng hắn. Giản Nguyên Ninh mở to hai mắt ngẩng đầu lên, đối đầu với Hạng Tu lạnh nhạt mặt: "Làm sao vậy, em bĩu môi không phải là muốn cho tôi hôn em sao?"

Giản Nguyên Ninh: "...."

Đang

Hoàn

Hồn

.ing

Mới không phải, hắn bĩu môi chỉ là muốn biểu thị bất mãn, thế nhưng lại không dám nói thẳng ra.

Giản Nguyên Ninh quay người mà nằm trở lại: "Tôi cũng đã không phải là tiểu hài tử! Anh đừng làm loạn a!"

Hạng Tu không biết nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng: "Là ai khi còn bé xin tôi hôn em đâu?"

Giản Nguyên Ninh biết đến Hạng Tu nói gì, hắn tự biết đuối lý, không nói nữa. Khi còn bé hắn xác thực muốn cùng Hạng Tu thân thiết, tự nhiên gọi Hạng Tu lão bà, lớn tiếng nói rồi nhất định sẽ lấy hắn. Hắn khi đó là thật yêu thích Hạng Tu : Giản Nguyên Ninh mỗi ngày chỉ có thể ăn ba viên kẹo, hắn lại đem hai viên đều cho Hạng Tu. —— sau đó đem Lục Phi Ngữ đánh cho khóc cướp của hắn ba viên. (Thật là quá mất mặt cho bên nhà ngoại mà)

Hiện tại Lục Phi Ngữ ngoại trừ mặt con nít vẫn cùng khi còn bé không sai biệt lắm, khí lực lớn đến có thể một tay ôm eo Giản Nguyên Ninh đem hắn nhấc lên. Giản Nguyên Ninh vô số lần vui mừng Lục Phi Ngữ không là lòng dạ hẹp hòi, bằng không hắn hiện tại nhất định sẽ mỗi ngày chịu đòn.

Giản Nguyên Ninh ôm chăn hướng giường bên trong lăn một vòng, muốn cách Hạng Tu xa một chút. Đàm Nghi Niên bưng cái bát mở cửa đi vào vừa mới giương mắt liền thấy hắn như nhộng đem mình quấn thành một đọan, hắn không nhịn được nở nụ cười: "Ninh Ninh đang làm gì đấy?"

Giản Nguyên Ninh liền ngược hướng lăn một vòng lăn trở về: "Ca ca! Ăn cơm chưa?"

Đàm Nghi Niên cầm chén đặt ở trêи tủ đầu giường, mình ngồi ở bên giường: "Ân, cháo bên trong có thịt băm."

Giản Nguyên Ninh thân thủ vừa muốn đem bát bưng lên đến, bị Đàm Nghi Niên bắt được tay: "Mới vừa nấu xong, vẫn còn nóng."

Hạng Tu bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: "Không biết còn tưởng rằng em ấy bị tê liệt đấy."

Đàm Nghi Niên không có tính tình gì, hắn đối với Hạng Tu mở miệng cười: "Cậu cũng đi ra ngoài ăn cơm đi? Chờ ăn xong rồi nói chuyện."

Hạng Tu không lên tiếng, mặt lạnh nhìn lướt qua Giản Nguyên Ninh liền quay người đi ra ngoài.

Giản Nguyên Ninh thừa dịp Hạng Tu không nhìn thấy, sau lưng liền cố ý ngỏng lên một lần miệng, quay đầu nhìn thấy Đàm Nghi Niên tựa cười nhưng không cười nhìn mình hắn liền hơi ngượng ngùng mà rút về trong chăn,bất tri bất giác phát giác chính mình ấu trĩ.

"Cháo vẫn còn nóng Ninh Ninh muốn ăn sao?"

Giản Nguyên Ninh lập tức gật gật đầu: "Muốn ăn!"

Giản Nguyên Ninh đem gối thả ở sau lưng của chính mình, bị Đàm Nghi Niên đút từng miếng, ăn xong một bát cháo, mỗi một miếng đến miệng bên trong đều là ấm áp. Hắn cơm nước xong an tĩnh rất nhiều, chậm rãi đưa chân hướng trong chăn nằm nằm.

Đàm Nghi Niên đưa tay ra sờ sờ mặt của hắn: "Mới ăn cơm xong không nên nằm như vậy, ngồi lên một chút."

Giản Nguyên Ninh nghe lời mà "Ồ" một tiếng, liền ở trêи giường ngồi dậy.

Đàm Nghi Niên nhìn hắn bộ dạng khẽ thở dài một hơi: "Ninh Ninh, anh nghe Hạng Tu nói, người kia không có tìm được sao?" Hắn hơi nhíu lông mày, "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Giản Nguyên Ninh thấy Đàm Nghi Niên ưu sầu bộ dáng, an ủi hắn: "Không có chuyện gì, ca ca, Hạng ca ca nói anh ấy sẽ tìm được."

"Có đúng không?" Đàm Nghi Niên nhẹ nhàng nói, "Nhưng Ninh Ninh này, em có nghĩ em có thể chỉ thích con gái không?"

Giản Nguyên Ninh sửng sốt một chút: "Em á??."

Đàm Nghi Niên tầm mắt chậm rãi đối mặt Giản Nguyên Ninh : "Nếu như chỉ thích con gái mà nói, chuyện phát sinh ngày hôm qua, Ninh Ninh không cảm thấy sinh khí1 sao?"

Sinh khí?

[cho mấy cô không hiểu sinh khí kiểu như là có năng lượng, tinh thần]

Tại sao lại cảm thấy sinh khí, mới đầu Giản Nguyên Ninh trong lòng chỉ có sợ hãi cùng hoang mang, bởi vì sự tình vượt ra khỏi hắn phạm vi xử lý, cho nên hắn cảm thấy luống cuống cùng hoảng loạn. Nhưng chỉ cần Hạng Tu cùng Lục Phi Ngữ nói cho hắn biết chuyện này bọn họ có thể giải quyết, hắn liền không có hoảng loạn nữa.

Giản Nguyên Ninh vốn là tưởng nói mình không tức giận, tầm mắt liền chần chờ một chút: "... Em nên sinh khí sao?"

Đàm Nghi Niên nhìn Giản Nguyên Ninh đôi mắt chậm rãi gật gật đầu, hắn duỗi tay nắm chặt tay Giản Nguyên Ninh, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến người Giản Nguyên Ninh: "Là a, Ninh Ninh, em nên sinh khí. Bởi vì em không thích nam nhân, tại gặp phải chuyện như vậy sau cần phải phẫn nộ mới đúng."

Giản Nguyên Ninh thuận Đàm Nghi Niên nói suy tư một phút chốc, hắn cảm thấy được Đàm Nghi Niên tựa hồ nói rất đúng, vừa tựa hồ nói không đúng, bởi vì hắn xác thực không hề tức giận.

Oan ức, sợ sệt, hoang mang, những tâm tình này hắn đều có, mà không hề tức giận. Cho dù phải tức giận, hắn cũng chỉ là mình bị lừa. Nhưng là buổi tối ngày hôm ấy lừa hắn cái chị gái xinh đẹp kia thật sự là quá đẹp, hắn vừa nghĩ tới gương mặt kia, tâm lý khí lại như đâm hư khí cầu giống nhau tan hết.

Đây là một cái thói hư tật xấu, bởi vì hắn đã xem Hạng Tu như món ăn bổ mắt , mà đã nhiều năm như vậy, hắn như trước một chút tiến bộ đều không có. Giản Nguyên Ninh mỗi lần nhìn thấy chị gái mình khuôn mặt diễm lệ, bị mắng đều sẽ cam tâm tình nguyện mấy phần. Cho nên cho dù Hạng Tu đối với hắn thái độ gay go, hắn đối với gương mặt kia đều không nói ra được lời nói nặng.

Đàm Nghi Niên không có bức bách hắn, hắn chỉ là sờ sờ sau cổ Giản Nguyên Ninh, ôn nhu mở miệng: "Ninh Ninh, em có nghĩ tới hay không, có lẽ em không phải chỉ thích con gái?"

____________________________________________________

Edit xong tui thấy không phải Ninh Ninh hoàn toàn thích con trai đâu vì

1.theo tui thấy từ nhỏ đến lớn cả 3 người con trai này luôn chăm sóc che chở cho Ninh Ninh thành ra Ninh Ninh rất ỷ lại vào cả 3

2.chi tiết cho thấy là khi hoan ái cùng người đàn ông không biết là ai kia hôm sau tỉnh lại thì vô cùng hoảng sợ nhưng khi nghe Hạng Tu cùng Lục Ngữ Phi nói sẽ giải quyết được thì liền yên tâm

3.đặc biệt là không hề có cảnh giác đổi với 3 người kia còn không cảnh giác như thế nào thì mấy bác cũng thấy rồi đấy

Ai còn chi tiết nào nữa thì mọi người bình luận dưới nha.