Chương 4

‘Nhưng đó hoàn toàn không phải là ý muốn của mình!’ Tôi thực sự không biết tại sao. Tôi cảm thấy như mình bị điều khiển và chiếm hữu bởi một thứ gì đó.

Dù sao thì, việc Rupert khinh thường tôi như vậy là điều đương nhiên. Bây giờ anh ấy thậm chí còn ghét tôi vì đã gọi tên anh ấy.

‘Mình nên làm gì đây?’

Tất nhiên, Noel có tội vì những hành vi sai trái của mình như đánh đập người giúp việc, tiêu hết số tiền được giao cho cô ấy một cách vô ích, v.v.

Nhưng bây giờ, với Rupert, tôi là người làm tất cả những điều mà Noel đã làm trước đây, nhưng đó không phải là điều cô ấy thực sự muốn làm.

Vì vậy, tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả những sai lầm từ trước đến nay. ‘Ít nhất hãy giảm bớt sự thù địch của Rupert đối với mình.’

Vai người vợ bị nam chính tàn bạo ghét bỏ này sẽ chết. May mắn thay, khi nhớ lại ký ức của mình, tôi đã nhớ ra một vài điều tôi biết về tương lai. Nó chứa đầy các mối nguy hiểm, nhưng làm thế nào biết được những điều đó sẽ giúp ích trong hoàn cảnh nào?

“Được rồi, hãy bắt đầu đến phòng làm việc của Rupert.”

Ngay lập tức tôi đến văn phòng của chồng tôi. Khi tôi đứng trước cửa, một cảm giác căng thẳng ập đến toàn thân.

“Hãy làm thôi.”

Hít một hơi thật sâu, tôi gõ cửa. Một giọng nói trầm lắng vọng ra ngoài cửa “Vào đi.”

Tôi từ từ xoay nắm cửa. Khi tôi mở cửa, Rupert đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Anh ấy dường như có rất nhiều điều để nói: “Mọi người nói cô đánh người hầu chỉ vì tóc cô bị rối.”

Đó là câu đầu tiên tôi nghe thấy ngay khi tôi bước vào văn phòng.

Trước những lời đó, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Có gì đó không đúng.

“Tóc cô bị rối nên cô đã đánh người hầu, phải không?”

Đây chắc chắn là một sự hiểu lầm. Lý do tôi đánh người hầu kia là vì trộm cắp. Có vẻ như những người giúp việc chứng kiến hành động của tôi đã tung tin đồn như vậy mà không cần biết tình cảnh thực sự ra sao. Hầu tước phu nhân phát điên vì mái tóc rối của mình đến mức biến cô hầu gái thành xác sống.

‘Nhưng ai có thể lan truyền tin đồn ác ý này?’ Hmm, đâu phải chỉ có một hay hai người ghét tôi.

“Em không đánh cô ấy vì tóc em bị rối.”

“Vậy lý do là gì?”

“Bởi vì cô ta đã cố lấy trộm chiếc trâm cài của em.”

Khi nói chuyện, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Không thể tin rằng tôi đã đánh một ai đó.

Rupert nhìn chằm chằm vào mặt tôi và cười nhạo: “Lời nói dối của cô thật vô nghĩa.”

…Gì cơ?

“Ta đã nghe từ các nhân chứng, vì vậy cô không cần phải nói như vậy. Ta không biết tại sao cô lại nói dối ngay từ đầu.Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô làm điều này. ”

“…..”

Bằng cách nào đó, sự tín nhiệm của tôi trong mắt Rupert dường như chạm đáy. (?) Tôi thấy anh tin lời người giúp việc hơn là vợ anh.

‘Mình chẳng thể làm được gì.’ Ngay bây giờ, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tôi và Rupert có chút hòa hợp với nhau, nhưng tôi sẽ bị tổn thất nếu cố gắng gây lộn ở đây.

‘Hơn nữa, mình không nghĩ anh ta sẽ tin mình.’ Tôi đã thay đổi kế hoạch. Điều quan trọng là phải cho anh ấy thấy rằng bây giờ tôi đã khác. Trước hết, hãy thể hiện vẻ ngoài thừa nhận lỗi lầm, ngay cả khi đó là một cáo buộc sai sự thật.

“Vâng, em nghĩ mình đã đi quá xa. Em sẽ trả cho cô ấy một khoản tiền bồi thường nhất định. “