Chương 5: Qυầи ɭóŧ ren

Lê Khuynh còn chưa kịp nói lời nào, Trần Dịch đã thả cô ra, trực tiếp xem như cô đồng ý.

Nam nhân thân hình cao lớn đi ra cửa, lạch cạch một tiếng trực tiếp đem cửa mở ra.

Không mảy may để ý cả người Lê Khuynh quần áo không chỉnh tề, lúc này không kịp sửa sang lại quần áo.

Cũng may quần áo của cô cũng chỉ bị Trần Dịch kéo áo lên, cô nhanh chóng kéo áo xuống,đem đầṳ ѵú bị anh mυ"ŧ đến đỏ che đi.

Sau đó đem đẩy đến phần eo váy kéo xuống, che đậy tiểu huyệt bị Trần Dịch xoa nắn đến cao trào phun dâʍ ŧᏂủy̠.

Chỉ còn lại trên mặt đất qυầи ɭóŧ ren ướŧ áŧ đến trong suốt không có chỗ để.

Lê Khuynh phản ứng kịp thời đá qυầи ɭóŧ vào bên dưới sô pha.

Động tác của cô rất là nhanh, đảm bảo lúc người phụ nữ đi vào trong, cảnh tượng duy nhất cô ta thấy chỉ có Lê Khuynh ngồi trên sofa.

Lương Như Ý mặt một bộ váy đỏ diễm lệ, sau khi bước vào trong thấy Lê Khuynh đang ngồi đó có chút kinh ngạc.

Bởi vì cô ta biết từ trước đến nay bên canh Trần Dịch không có người phụ nữ nào, mà đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta luôn tơ tưởng đến người đàn ông này.

Lần đầu cô ta gặp anh là khi cô ta đến tổ đội thăm bạn trai, lúc ấy Lương Như Ý đôi với Trần Dịch là vừa gặp đã yêu, anh vừa cao lớn lại còn rất đẹp trai, toàn thân cơ bắp, chân dài vai rộng, quan trọng anh còn là đội trưởng.

Nghe nói bộ trưởng đánh giá anh rất cao, tương lai sau này thăng quan tiến chức vô cùng rộng mở, từ lúc đó Lương Như Ý xuất hiện mục tiêu phải ngủ cùng anh.

Lương Như Ý vốn đã tính toán để anh ta đυ. mình trước sau đó sẽ đi chia tay với bạn trai hiện tại, cũng chính là cấp dưới của Trần Dịch.

Chỉ là có chút đáng tiếc, trước đó cô ta dùng không biết bao nhiêu kế vẫn không thành công khiến Trần Dịch ngủ ngủ với cô ta, cô ta cảm thấy có chút đáng tiếc.

Hôm nay cô ta đánh cược đến nhà anh không nghĩ đến trong nhà anh vậy mà lại có phụ nữ.

Nữ nhân này vừa đã biết tuổi tác không lớn, khoảng chừng chỉ mới 20 tuổi.

Lương Như Ý mang theo thù địch đánh giá Lê Khuynh từ trên xuống dưới, ngực rất lớn nhưng không biết là thật hay giả, chân cũng rất dài, phỏng chừng đây đúng là mẫu người Trần Dịch thích.

“Cô ta là ai vậy?” Lương Như Ý tò mò hỏi, cố tình vừa nhìn khuôn mặt đẹp trai Trần Dịch vừa hỏi.

Trần Dịch cố ý muốn gây sự với Lê Khuynh, bèn kìm chế ý cười hướng Lê Khuynh hỏi: “Chị gái hỏi em là ai? Không thể nói chuyện sao?"

“Em, em có thể nói.” Lê Khuynh có chút thẹn thùng đứng lên.

Cô mới vừa đứng lên, giữa hai chân liền bị gió lạnh chui vào, lạnh lẽo trống rỗng, khiến cô nhớ đến Trần Dịch ban nãy dùng ngón tay nhiệt tình thao lộng, thật muốn bị anh làm thêm lần nữa.

Nhưng mà ban nãy Trần Dịch nói cái gì mà, muốn cho cô xem anh đυ. người phụ nữa khác!

Nhớ tới lời này cũng thật quá cặn bã!

Cô không khỏi có chút tức giận liếc mắt nhìn Trần Dịch.

Trần Dịch nhận được ánh mắt tức giận của cô, cười nhẹ một tiếng, tiếp tục trò đùa dai của anh với cô: "Aiza, quần áo ban nãy của em đâu rồi? Đi đâu mất rồi?"

Tiếng cười nói của anh vừa dứt, Lương Như Ý đã nhận thấy có điểm không thích hợp, theo bản năng hỏi--

“Các ngươi, vừa rồi là đang làʍ t̠ìиɦ?”

Lê Khuynh khẩn trương cắt ngang: “Không có, không có, chúng ta không có.”

“Đương nhiên là không có.” Trần Dịch biết cô có chút ngốc nghếch nên giúp cô nói, “Vừa rồi em ấy bị ướt mưa, tôi giúp em ấy lau khô người.”

Lương Như Ý thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rõ, “Phải không? Vậy anh cũng giúp em lau một chút đi, đội trưởng Trần Dịch, người ta cả người đều ướt hết rồi!"

Trần Dịch cười cười nhìn về phía Lê Khuynh, đem vấn đề này vứt cho cô, “Không nghe thấy sao? Em mau đi lấy khăn lông cho chị gái, để cô ấy lau khô người."

Anh đi đến bên cạnh người cô, cơ bụng cường tráng dán vào phía sau lưng cô, đắc ý đυ.ng chạm khiến cả người cô toàn thân như bị dòng điện kí©h thí©ɧ, “Còn không nhanh lên? Muốn cho người khác ăn đậu hủ anh Trần Dịch sao?”