Chương 12: Chữ "Bùi"

Edit : Sữa

Ngày đăng : 8/9/2021

______

Ngày thứ hai Thẩm Miên liền cùng Từ Viễn Phàn đi leo núi, kỳ thực ngọn núi này khi còn bé cậu cũng đã từng tới, chỉ là lúc đó ngành du lịch ở đây còn chưa phát triển, không giống như hiện tại, từ chân núi đến đỉnh núi đã được lót thành một con đường dài bằng đá, tuỳ ý có thể thấy được các cửa hàng bày quà lưu niệm ra lề đường để thu hút du khách.

Trên núi cũng không biết khi nào đã xây nên một ngôi miếu nhỏ, diện tích không lớn nhưng lợi thế ở chỗ phong cảnh xung quanh không tồi nên cũng được rất nhiều du khách ghé viếng thăm.

Bất quá ở đây cũng không phải là một địa điểm nổi tiếng, cho nên dù du khách so với trước đây có nhiều hơn nhưng cũng không nhiều đến mức làm cho người ta thấy sợ hãi.

Thẩm Miên dựa vào lan can uống siro đá bào, nói với Từ Viễn Phàn : "Chờ lần nghỉ hè sau, em sẽ đến đây với Bùi Tri Dật."

Tính tình của cậu vẫn còn rất trẻ con, chỉ cần nhìn thấy cái gì thú vị thì đều muốn chia sẻ với Bùi Tri Dật, cũng may Bùi Tri Dật cũng không bao giờ chê cậu phiền.

Từ ngày hôm qua Từ Viễn Phàn đã nghe thấy Thẩm Miên nhắc về người tên Bùi Tri Dật này rất nhiều lần.

Tuy rằng đến cái bóng của Bùi Tri Dật anh cũng đều không thấy, thế nhưng anh lại biết Bùi Tri Dật cao đến 1m85, là một vị học bá mỗi lần có kì thi đều đứng ở ba vị trí đầu, biết chơi đàn dương cầm biết kéo violong, chơi bóng hay chạy cự li dài đều giỏi, hơn nữa lớn lên còn vô cùng đẹp trai.

Nói chung chính là một người vô cùng hoàn mỹ.

Bây giờ nghe Thẩm Miên lại nhắc đến y, rốt cuộc Từ Viễn Phàn cũng không nhịn được nữa, đùa cậu : "Cậu ấy thật sự là bạn thân của em sao? Nghe em luôn miệng nhắc đến cậu ấy, không biết còn tưởng là bạn gái của em không đấy."

Thẩm Miên nghe xong cũng không cảm thấy kì lạ chỗ nào, trái lại còn dẫu miệng lên : "Em còn chưa có bạn gái đây." Thế nhưng cậu lại tò mò nhìn Từ Viễn Phàn, "Vậy còn anh? Khuôn mặt của anh đẹp trai như vậy, khẳng định là đã có đối tượng."

Từ Viễn Phàn lại nở nụ cười, giống như vừa nghe được chuyện gì rất thú vị.

"Anh cũng chưa có bạn gái." Anh nói.

Thẩm Miên lộ ra biểu tình rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Từ Viễn Phàn, xem anh có phải là đang nói dối hay không, thế nhưng ánh mắt của Từ Viễn Phàn lại vô cùng thành thật.

Thẩm Miên liền tin, hỏi : "Có phải là do yêu cầu của anh quá cao hay không?"

Từ Viễn Phàn lại không trả lời, ngược lại còn xoa đầu Thẩm Miên : "Con nít đừng có hỏi quá nhiều."

Thẩm Miên cũng không hỏi nữa, tuy rằng cậu cảm thấy mình không còn nhỏ chút nào.

Cậu đều đã 17 tuổi, còn mấy tháng nữa sẽ thành niên, chiều cao tuy rằng có lùn một chút, nhưng vẫn còn thời gian dài để cao lên.

Cậu liền cùng Từ Viễn Phàn đi vòng quanh núi chơi một chút, thời gian đã đến chạng vạng tối, ngày hôm nay ánh nắng chiều rất đẹp, từ đỉnh núi nhìn sang liền trông thấy một mảnh tím nhạt mỹ lệ.

Cậu xuống núi trước, nhìn thấy trước cửa miếu có một cửa hàng bán túi thêu cầu phúc, tuy rằng cậu không tin vào mấy thứ này, nhưng vẫn bỏ tiền mua một túi.

Từ Viễn Phàn nhìn một chút, phát hiện cái này là cầu vận may cho học tập, liền cười cậu : "Em bắt đầu muốn nỗ lực học tập rồi sao?"

Thông qua ngày hôm qua chỉ dẫn Thẩm Miên làm bài tập, anh đã phát hiện bản chất học tra của cậu.

Thẩm Miên nói mới không phải.

Cậu ngồi ở trên xe Từ Viễn Phàn, bởi vì có chút mệt mỏi, đầu liền dựa vào cửa sổ xe, mà ngoài cửa sổ là ánh nắng chiều, làm cho đường nét khuôn mặt cậu nhu hoà thêm vài phần.

"Em mua cho Bùi Tri Dật, lần trước cậu ấy thi tháng đứng thứ hai, em hi vọng lần sau cậu ấy sẽ đứng thứ nhất."

Thẩm Miên nói xong liền không tự chủ được cười rộ lên, cậu đem túi bùa hộ mệnh nho nhỏ kia siết chặt trong tay, rõ ràng chỉ là một đồ vật thủ công thô ráp, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy, chỉ cần là cậu mang về, Bùi Tri Dật đều sẽ cao hứng nhận lấy.

Từ Viễn Phàn dừng xe trước đèn đỏ nơi ngã tư đường, nhìn gò má trắng nõn của Thẩm Miên.

Anh nghe thấy cậu nói lời này, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp.

Đợi đến thời điểm lần thứ hai khởi động xe, anh mới nhẹ nhàng nói một câu : "Em thật sự rất yêu thích cậu ấy."

Nhưng anh nói câu này quá nhẹ, Thẩm Miên không hề nghe rõ.

Sau đó Thẩm Miên được Từ Viễn Phàn đưa về tới nhà, cậu rất nhiệt tình mời anh ở lại ăn cơm, nhưng anh nói anh có hẹn với bạn, nên không thể ở lại ăn được.

Anh ngồi trên xe hỏi Thẩm Miên : "Ngày mai có lại đón em đi chơi nữa không?"

Thẩm Miên lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình sầu não của học sinh cấp ba : "Không đi, bài tập của em còn chưa làm xong."

Lão Đinh cho bài tập về nhà cậu còn chưa có đυ.ng qua nữa.

Từ Viễn Phàm cười cười, thời gian anh tốt nghiệp cấp ba đã quá lâu, thật sự không thể nào hiểu được phiền não của Thẩm Miên.

"Anh đi trước, khi nào em về nhà anh sẽ đến tiễn em."

Anh biết Thẩm Miên sẽ lập tức phải trở về nhà, cho dù nhà của cậu và trường đại học của anh ở cùng một thành phố, nhưng thành phố này lớn như vậy, không cố ý liên lạc thì thật sự sẽ rất khó gặp lại nhau.

Anh rất yêu thích Thẩm Miên, cảm thấy cậu là một bạn nhỏ rất thú vị, thế nhưng chỉ mới có hai ba ngày bèo nước gặp nhau, còn chưa làm cho anh và Thẩm Miên có thể trở thành bạn bè thường xuyên gặp mặt.

Thẩm Miên còn phải học cấp ba, ở bên cạnh người bạn thân lúc nào cậu cũng treo ở trên miệng kia, còn anh thì cũng có vòng tròn bạn bè của riêng mình.

Anh mới vừa liếc mắt một cái liền có thể bảo đảm màn hình điện thoại của Thẩm Miên cũng là hình chụp chung của cậu và người bạn thân Bùi Tri Dật kia, có lòng muốn nhắc nhở Thẩm Miên vài câu, thời kỳ trưởng thành của con trai dính với bạn thân như vậy cũng không phải là điều bình thường.

Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác mơ hồ của cậu, anh cuối cùng cũng không hề nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng.

Anh nói với Thẩm Miên hẹn gặp lại, chờ đến khi cậu đi vào nhà mới lái xe đi.

Thẩm Miên trở vào nhà, ngày hôm nay cơm tối của nhà bọn họ ăn ở ngoài sân, hiện tại nhiệt độ ban đêm lành lạnh sảng khoái, Thẩm Miên ngồi ở dưới dàn dây nho xem bà ngoại làm bánh, cảm thán nếu không có bài tập, ngày tháng này quả thực vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng cậu ăn cơm xong, vẫn than thở trở về phòng, đóng cửa một cái, liền gia tăng mã lực bắt đầu làm bài thi.

Cậu học vô cùng thống khổ, không hiểu tại sao phải vẽ đường hỗ trợ, không hiểu tại sao cân bằng phương trình hoá học lại khó đến như vậy, cũng không hiểu tại sao trong vật lý khối hình vuông kia lại phải trượt tới trượt lui.

Cuối cùng cậu bị tẩu hoả nhập ma phải điện video cho Bùi Tri Dật để cầu cứu.

Cũng giống như ngày hôm qua, Bùi Tri Dật rất nhanh liền bắt máy, y đại khái là mới vừa tắm rửa sạch sẽ, trên tóc vẫn còn dính nước, da dẻ so với ngày thường càng trắng hơn, khuôn mặt bị hơi nước đun thành màu đỏ nhạt.

Thẩm Miên nhìn khuôn mặt của y, không biết tại sao lại nhớ đến cụm từ tú sắc khả xan, không nhịn được cười rộ lên.

*Tú sắc khả xan : Ý chỉ những người rất đẹp, mình nhìn là thấy no con mắt, không cần ăn cơm.

Bùi Tri Dật không hiểu nhìn cậu : "Cậu cười cái gì vậy?"

Thẩm Miên mới không nói cho y nghe, nói cho y biết y liền nói cậu nghĩ bậy nghĩ bạ.

Cậu nằm nhoài trên bàn, hai má gối lên cánh tay, thuần thục làm nũng với Bùi Tri Dật : "Anh, em không biết làm bài tập, anh dạy em đi."

Cậu khẳng định là Bùi Tri Dật đã làm xong.

Lần này Bùi Tri Dật cũng không thoải mái mà đáp ứng cậu. Y ngồi ở trên giường, lấy khăn lau khô tóc, hỏi cậu : "Cậu không phải vừa quen được một anh hàng xóm, ngày hôm qua còn chỉ cậu làm bài tập sao?"

Y rõ ràng nhớ cái tên Từ Viễn Phàn, nhưng lại không nhắc đến tên của người ta. Hết thảy những người y cho là đang mơ ước Thẩm Miên, theo bản năng y đều cảm thấy phản cảm.

Thẩm Miên lại nghe không hiểu ý tứ của y, còn đường hoàng nói rằng : "Anh ấy đi chơi với bạn rồi, ngày mai tui cũng không có tìm anh ấy. Hơn nữa Từ Viễn Phàn là học sinh của bà ngoại, không phải hàng xóm."

Cho nên bây giờ cậu mới nhớ đến tôi phải không?

Bùi Tri Dật rất muốn lòng dạ hẹp hòi hỏi như vậy.

Nhưng y biết mình là đang cố ý gây sự.

Y nhìn chằm chằm Thẩm Miên trong video, cậu không còn nằm nhoài trên bàn nữa, vùi cả người vào ghế sopha, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, đang buồn bực bấm liên hồi chiếc bút bi trên tay, đôi mắt trong vo nhìn y, một bộ dạng vô cùng biết điều.

Bùi Tri Dật thở dài : "Nói đi, câu nào không biết?"

Thẩm Miên như nhặt được đại xá, cấp tốc đem những câu nãy giờ mình không tiêu hoá được hỏi y, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều lắm, thời điểm khi nãy ở trước mặt Bùi Tri Dật làm nũng vẫn còn thấy hơi ngại ngùng.

Bùi Tri Dật ở trong bài thi của mình tìm những câu Thẩm Miên không hiểu, sau đó liền sàng lọc một chút, câu quá khó thì không nói, câu có độ khó trung bình thì y đem ra nói rõ cho Thẩm Miên nghe.

Thẩm Miên nghĩ, chỉ cần nhìn sự kiên trì này của Bùi Tri Dật khi dạy cho cậu học bù, sau này y đi làm giáo viên chắc chắn sẽ rất thành công. Hoặc là chờ cho tới khi Bùi Tri Dật có con, nhất định cũng sẽ là một người ba tốt.

Cậu nghĩ sao liền nói ra y vậy.

Bùi Tri Dật ở trong điện thoại lại cười lạnh một tiếng, nói : "Quên đi thôi, vạn nhất con lại giống y như cậu, không phải tôi sẽ bị tức chết sao?"

Thẩm Miên ngơ ngác : "Tại sao con trai của cậu lại giống tui được?"

Lúc này Bùi Tri Dật mới phát giác chính mình nói hớ.

Bút của y ở trên bài thi nhẹ nhàng chấm một vệt tròn.

"Không có gì, thuận miệng nói thôi, tôi bị cậu làm cho tức đến chập mạch rồi."

Thẩm Miên cũng không để ý.

Cậu dưới sự giảng dạy của Bùi Tri Dật, sau bao nhiêu gập ghềnh trắc trở rốt cuộc cũng làm xong bài tập, chỉ còn dư lại một bài văn, cậu dự định để tối ngày mai lại viết tiếp.

"Tui buồn ngủ, muốn đi ngủ."

Cậu ngáp một cái, lầu bà lầu bầu với Bùi Tri Dật, "Ngày mai tui sẽ trở lại, cậu nhớ đến nhà chờ tui đó."

Bùi Tri Dật mặt mày ôn nhu : "Được."

Hai người ở hai đầu điện thoại nói chuyện một hồi, rõ ràng đã không còn chuyện gì để nói, nhưng lại không ai cúp điện thoại.

Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu vang, từ bên điện thoại của Thẩm Miên truyền đến nơi của Bùi Tri Dật, thật giống như hai người vẫn đang ngồi ở cùng một buổi trời đêm.

Bùi Tri Dật lại nhớ đến khung cảnh ở nhà bà ngoại Thẩm Miên, y lúc còn rất nhỏ đã cùng cả nhà họ Thẩm đi, đó là một cái sân cũ, trong sân treo đầy dây nho, trên đất thì bày rất nhiều phiến đá màu xanh rêu, y cùng với Thẩm Miên ở trong sân xem sao, lại cùng đi bắt đom đóm.

Hai người ngồi như vậy một phút chốc, một người đọc sách một người làm bài tập, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.

Mãi cho đến thời điểm cúp máy, Thẩm Miên mớ phát hiện trên giấy đã bị cậu viết linh tinh rất nhiều chữ "Bùi", chữ viết ngoáy tuỳ ý, được giấu vào bên trong đường nét mà cậu vẽ linh tinh.

Editor có điều muốn nói : chương này ít hơn chương trước một nửa luôn, tui cảm thấy mấy bà tác giả bên Trung cũng y chang bên mình phát huy được chừng nào đến chừng đó á =)) mà mấy nay tui lên group ĐMMH thấy nhiều bạn editor bị mất truyện quá huhu dù nhà tui nhỏ lắm nhma vẫn thấy sợ, kh hiểu sao có mấy người vô duyên đi rp truyện của ngkhac như vậy nữa, ăn không được thì đạp đổ cho hôi ha gì?