Chương 2

Trâu Thuấn ở đầu dây kia lập tức thở dài thất vọng.

"Tớ nghĩ rằng người này cố ý bịa chuyện để làm mọi người phẫn nộ. " Cậu ta nói.

"Có khả năng " Phương Mặc lớn tiếng đồng ý, " cậu cũng đừng để trong lòng, quên đi."

"Ừ " Trâu Thuấn nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, " đúng rồi, không nhắc tới kẻ ngốc x đó nữa(chỗ này là tác giả để x nên mình để nguyên) . Cậu còn nhớ chuyện lúc chiều tớ nói với cậu không? ".

Trâu Thuấn nói xong, cười hắc hắc hai tiếng, giọng điệu ngượng ngùng hiếm thấy.

Phương Mặc vốn đã quên rồi, nhưng được Trâu Thuấn nhắc lại, cậu lại nhớ ra. Đã nói muốn nghe phiền não về chuyện tình cảm của cậu ấy.

Tên gia hỏa Trâu Thuấn này dạo gần đây có chút trúng tà. Cậu ta từ trước đến nay tính tình buông thả, vô tình vô nghĩa cố tình gây sự trong quan hệ nam nam làm cho người ta thương tâm tổn thương, có thể nói là tài xế già, nhưng gần đây cậu ta giống như thiếu nữ hoài xuân, nói tình yêu xuất hiện cũng không quá đáng.

Làm cho cậu ta thậm chí không rõ là Phương Mặc chưa gặp qua người kia, nhưng nghe Trâu Thuấn hay nhắc tới không ít lần. Một nửa xuất phát từ hiếu kỳ, một nửa xuất phát từ quan tâm, Phương Mặc vô cùng vui vẻ nghe Trâu Thuấn đến nói chuyện chi tiết với cậu.

Cửa sổ hộp thoại tin nhắn riêng trên màn hình máy tính lại nhấp nháy.

"Khụ" Phương Mặc cúi đầu xuống, vô cùng làm ra vẻ hắng giọng một cái, " Tớ...đột nhiên nhớ ra có chút việc, muộn chút rồi gọi lại cho cậu được không ?".

"A? Có chuyện gì vậy ?" Trâu Thuấn hỏi.

"Tóm lại, cái kia...cúp máy trước." Cậu nói xong, không đợi Trâu Thuấn nói đã cắt đứt cuộc gọi.

Cậu nhanh chóng tắt hình ảnh, kích hoạt lại hộp thoại thì phát hiện bên kia đã gửi ba tin nhắn mới trong thời gian này.

"Cậu có thấy không ?"

"Uh.."

"Cậu có còn đó không? "

Phương Mặc nhanh chóng trả lời.

"Ở đây, ở đây ! Vừa rồi tiếp điện thoại !"

Gửi xong, cậu mới ý thức tới chính mình biểu hiện hình như quá kích động. Đáng tiếc tin nhắn riêng không có chức năng thu hồi, không cách nào cứu vãn.

May mắn thay, đối phương không nhận ra có gì không đúng.

"Tôi còn tưởng tôi trông quá là người qua đường , cậu tưởng rằng tôi đang nói nhảm sao ha ha ha."

Phương Mặc ở trong lòng hô to một tiếng, đánh rắm ! Cậu trong hai mươi năm của cuộc đời mình đi rất nhiều con đường cho tới bây giờ chưa thấy người qua đường nào như vậy. Sau khi nhấp vào bức ảnh một lần nữa điều chỉnh kích thước rồi di chuyển nó sang một bên của hộp thoại, Phương Mặc vừa trả lời vừa thưởng thức.

"Sao có thể, anh quá khiêm tốn rồi."

Khuôn mặt, biểu cảm, thân hình của người đàn ông này không thể nói là đặc biệt, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều gợi cảm. Hoàn toàn là gu của Phương Mặc, đẹp trai đến khiến cậu thần trí không rõ. Phương Mặc cá rằng nếu anh thật sự đăng ảnh chụp ở trên topic, sợ là sau một giây các tiểu đồng chí đang còn giận không kiềm được hết thảy xếp hàng hô to tôi có thể.

Còn tốt, không có đăng.

Nghĩ như vậy, người này vừa có một loạt hành vi nhìn như có vẻ đáng ngờ , tất cả đều trở nên có thể tha thứ thậm chí đầy cá tính quyến rũ.

Rõ ràng từng câu nói đều là sự thật, khu bình luận lại bị chỉ trích nhiều như vậy. Không ngờ tính tình còn rất tốt, từ đầu đến cuối không đáp trả một câu, càng là không bởi vì một phút nóng nảy mà đăng ảnh chụp vả mặt mọi người. Thật là một người lý trí, ôn nhu, ổn trọng, hơn nữa còn vô cùng vô cùng đẹp trai.

Phương Mặc xuân tâm nhộn nhạo.

"Không cần thổi phồng lẫn nhau nữa, chúng ta xác thực không có điểm nào giống nhau chứ ? "

Đối phương lại nói.

Đây là sự thật, Phương Mặc trông không nữ tính nhưng lại thuộc tuýp đàn ông khá thanh tú. Đôi mắt hai mí rõ ràng mà lại hẹp dài, môi mỏng khóe môi hơi nhếch lên, sống mũi cao thẳng nhưng không rộng. Đối phương nếu so với Phương Mặc rõ ràng thô kệch hơn một chút, mày kiếm mắt sáng với chiếc cằm phẳng.

Phương Mặc suy nghĩ một hồi, tuy rằng không giống nhưng cũng rất hợp.

Đáng tiếc những gì đối phương đang nghĩ lại hoàn toàn khác với cậu.

"Có vẻ như gu thẩm mỹ trong giới Gay cũng khá đa dạng. Lúc trước tôi còn cho là sự quan tâm của bọn họ dành cho tôi có gì đó khác với những sở thích đặc biệt của người bình thường. Xem ra mọi người chủ yếu thẩm mỹ vẫn là chung đi, trách không được sẽ thích người đẹp trai như cậu."

Phương Mặc chăm chú mà từ trong đó lấy ra được tin tức cậu muốn.

Người này nhất định là phát ra từ nội tâm thấy cậu vô cùng đẹp trai ! Phương Mặc cố cưỡng lại nụ cười méo mó , sau đó điên cuồng lục tung album của chính mình, chọn ra bức ảnh ưng ý nhất gần đây rồi đăng lên.

Bức ảnh này không phải ảnh tự chụp mà cậu nhìn thấy nó ở trên diễn đàn tỏ tình của trường. Một cô gái đã bí mật gửi một bài viết, nói rằng cô ấy đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, muốn hỏi ai có thông tin liên hệ của cậu . Nhưng bức ảnh này không phải là ảnh chụp lén, bởi vì khi cô gái nhìn lén cậu vô số lần cẩn thận nâng điện thoại lên, Phương Mặc sớm đã biết rõ quay đầu lại mỉm cười với cô.

Điều này làm cho bức ảnh trông hơi mờ do máy ảnh bị rung. Tuy nhiên, chính vì vậy mà bức ảnh có vẻ đẹp mờ ảo, người trong ảnh thoạt nhìn tươi mát tự nhiên như ánh mặt trời, tràn ngập hơi thở thiếu niên.

Chỉ nhìn ảnh chụp, mặc cho ai cũng không ngờ được diễn biến tâm lý của Phương Mặc lúc đó là : Heh, đẹp trai quá!

Sau này khi nhìn thấy ảnh chụp, suy nghĩ của cậu lại là : ôi, khó trách tay run, nếu như là cậu nhìn thấy nam sinh như vậy cũng sẽ động tâm.

Hiện tại cậu đem ảnh chụp gửi đi qua , lại thêm một câu giả vờ.

"Không có, không có, vừa rồi bức ảnh kia chụp tôi đẹp lên thôi. Kỳ thật tôi ở ngoài thật sự rất bình thường, bình thường thoạt nhìn đại khái chính là như vậy.

Cậu đợi nửa phút cuối cùng cũng nhận được hồi đáp, chỉ có hai chữ.

"Rất tốt."

Không khí chiếu lệ tràn ra màn hình.

Đồ thẳng nam không hiểu phong tình làm người đau lòng biết bao.

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục được nữa. Lại phải cứ như vậy mỗi người đi một ngả, Phương Mặc lại không cam lòng. Sau một hồi cân nhắc , cậu chủ động gửi câu hỏi.

"Nói thật đi, anh có phải hay không bây giờ có chút kỳ thị đồng tính ? "

Lần này, câu trả lời từ đối phương nhanh hơn nhiều.

"Nếu bảo là kỳ thị thì không bằng nói thần kinh có chút nhạy cảm, tôi sợ bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©."

Phương Mặc ở trước màn hình không biết vì sao đỏ mặt.

"Cậu có thường xuyên bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© không?" anh hỏi.

"Không thường xuyên như vậy... Quên đi, quá ngốc." Đối phương trả lời.

Phương Mặc trong lòng có chút tức giận. Ở đâu chui ra cái loại ngu ngốc vãi cả nờ~ thế này, rất không biết rụt dè, không mặt không mũi. Đây không phải là đánh rắn động cỏ rồi sao!

Vừa nghĩ tới đó, một tin nhắn khác từ phía bên kia gửi đến.

"Tôi từng quen biết hai chàng trai như thế này, họ là một cặp, thái độ của bọn họ đối với tôi rất thành thật. Tuy nhìn có chút kỳ lạ nhưng không cảm thấy phản cảm, bởi vì cũng không e ngại tôi đi. Nhưng theo đuổi tôi, tôi không thể , cho dù rất lịch sự cũng không thể, cũng quá lúng túng, cậu hiểu chứ?"

Phương Mặc rất khó có thể so sánh trong lòng. Cậu được không ít cô gái tỏ ra công khai ám chỉ ý tứ của họ, cậu chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Lúc trước cô gái chụp lén cậu sau đó đăng lên diễn đàn tỏ tình của trường, về sau cậu chủ động liên hệ đối phương, lịch sự trực tiếp bày tỏ cảm ơn cùng từ chối.

So với việc được một cô gái theo đuổi, cậu càng phản cảm những người đàn ông vô liêm sỉ vẻ mặt xấu xí, hèn mọn bỉ ổi. Dù sao nữ sinh dù có tỏ tình cũng rất ít sẽ có hành động quá khích, nhưng có một số nam đồng chí cư xử vô cùng thô tục, làm cho người vô cùng khó chịu.

Phương Mặc tuy hướng về đồng giới nhưng dù sao cậu cũng là người kén chọn, bằng không có nhiều người theo đuổi như vậy mà cậu vẫn còn độc thân. Cậu cũng đã từng gặp phải một kẻ quấn chặt lấy dây dưa không ngớt còn động tay động chân hôm nay nghĩ lại cậu vẫn thấy lạnh gáy.

Nghĩ đến đây cậu lại đột nhiên hiểu ra cảm giác của người kia.

"Tôi hiểu, anh đã bao giờ ở trên mạng bị người khác gửi cho những bức ảnh kỳ lạ chưa?"

Đối phương trả lời trong vài giây, đầy kích động.

"Có !!!!!!!"

Tiếp theo rất nhanh lại bổ sung thêm một đoạn dài.

"Lúc tôi còn là thiếu niên còn chưa biết gì đăng ảnh của chính mình ở trên weibo, không hiểu sao được Gay không biết từ đâu đến chia sẻ đến nhóm của bọn họ, thoáng cái đã lên mấy trăm lượt. Má ơi, mấy tháng sau đó tin nhắn đến giống như một cơn ác mộng, tôi đã xóa ảnh và không dùng đến nữa.

Khó trách vừa rồi anh kiên trì nhất quyết không chịu đăng ảnh chụp, đó là bài học được tích lũy từ máu và nước mắt.

"Tôi cũng đã từng gặp..." Phương Mặc đáp.

Tất nhiên tình huống của cậu không giống vậy. Cậu tải một cái APP hẹn hò đồng giới, khi đăng ký đã chọn 0.5 với tâm niệm yêu thật lòng không nên bỏ lỡ, sau đó đăng tải hơn chục bức ảnh được chọn lọc kỹ lưỡng vào trang cá nhân.

Sau đó, ngoài những dòng chào hỏi bình thường không ngớt, cậu lần lượt nhận được hàng chục bức ảnh khiếm nhã làm cho người cạn lời. Mặt trước mặt sau đều có, độ nét không phân giải, cậu nghẹn họng nhìn trân trối.

Người bên kia có chút kích động bởi vì khó có thể tìm được người cùng mình đồng bệnh tương liên.

"Tôi nghĩ không ra, có một số người độ dài còn không bằng một nửa của tôi, như thế nào mà không biết xấu hổ gửi cho người xa lạ khắp nơi ở trên mạng, không chê mất mặt ư?"

Ý của anh tất nhiên là châm chọc cùng phàn nàn.

Nhưng Phương Mặc ngay lập tức lại không xong.

Tim cậu như đang trào dâng, dùng hai ngón tay run run chọc vào bàn phím để gõ một cách cẩn thận.

"Thật hay giả vậy, anh bao nhiêu tuổi rồi, có thể nhìn xem không?"

Gõ xong, cậu nhìn dòng chữ im lặng nuốt nước bọt đem ngón tay ấn vào nút xóa. Sau khi nhấn mạnh, văn bản biến mất khỏi khung nhập liệu ngay lập tức.

Phương Mặc nhìn dòng chữ vừa xuất hiện trong khung đối thoại, sợ ngây người. Dưới sự xáo trộn của tâm trí, cậu đã nhầm tưởng nút gửi đi thành nút xóa bỏ.